mí cǎi
mí bèi
mí guǐ
mí yí
mí yuè
mí cuò
mí wàng
mí xìn
mí shī
mí tiān
mí huí
mí qì
mí sī
mí àn
mí xī
mí mào
mí yǎn
mí sǐ
mí zhuó
mí huò
mí mèi
mí dié
mí xuàn
mí méng
mí xì
mí jué
mí chán
mí cáng
mí què
mí rén
mí dǔn
mí bèi
mí mù
mí xī
mí qíng
mí dàn
mí dào
mí nì
mí wù
mí xī
mí tì
mí zhuì
mí lí
mí chén
mí wǎng
mí mín
mí chuān
mí miù
mí màn
mí kōng
mí mèng
mí zhì
mí sī
mí hu
mí fán
mí yú
mí juàn
mí zuì
mí wáng
mí jūn
mí wù
mí zhí
mí zhe
mí hūn
mí huò
mí liú
mí niǎo
mí bù
mí sī
mí liàn
mí guān
mí dié
mí duàn
mí shān
mí dēng
mí wán
mí yòu
mí bì
mí sāi
mí qiào
mí mèi
mí chī
mí tāng
mí máng
mí shí
mí àn
mí jìng
mí xiāng
mí luàn
mí jiàn
mí àn
mí yào
mí bāng
mí ěr
mí máng
mí nì
mí tú
mí tuán
mí tóu
mí miù
mí bài
mí wǎng
mí lí
mí chī
mí hé
mí zuì
mí nòng
mí yún
mí deng
mí dùn
mí zhèn
mí wù
mí fù
mí yān
mí mò
mí mèn
mí guǎi
mí tú
mí gǔ
mí yǔ
mí mí
mí zhàng
mí lǐ
mí lóu
mí xìng
mí ní
mí zhì
mí zhēn
mí wǎng
mí fāng
mí méng
mí shè
mí yì
mí nǐ
mí guó
mí xiāng
mí tú
mí xiàng
mí duó
mí hún
mí xī
mí lù
mí hū
mí lù
mí huàn
mí huáng
mí xíng
mí háng
mí wù
mí mì
mí tóng
mí wù
mí huì
mí fēng
mí jīn
mí mò
mí gōng
mí huā
mí yáng
mí hú
mí yàng
mí kuáng
mí zōng
mí méng
mí zhōng
mí xīn
qīng jīn
lián jīn
qióng jīn
chuò jīn
dòu jīn
yú jīn
yáo jīn
tōng jīn
dōng jīn
wèn jīn
běi jīn
yù jīn
qióng jīn
yí jīn
lín jīn
yá jīn
tiān jīn
zhī jīn
láng jīn
lóng jīn
jiǔ jīn
dào jīn
tuò jīn
xuè jīn
xīng jīn
chǔ jīn
wú jīn
jiāng jīn
kāi jīn
zhǐ jīn
jìng jīn
hǎi jīn
yào jīn
píng jīn
shēng jīn
xiāng jīn
líng jīn
yán jīn
guī jīn
cāng jīn
shǎn jīn
mèng jīn
lín jīn
jí jīn
hàn jīn
dòu jīn
wǔ jīn
jīng jīn
míng jīn
chūn jīn
liáng jīn
wēi jīn
tán jīn
má jīn
sōng jīn
yún jīn
cháng jīn
níng jīn
méng jīn
hé jīn
guān jīn
mí jīn
xié jīn
fāng jīn
xiān jīn
xuán jīn
yuán jīn
niú jīn
sā jīn
mí jīn
迷津míjīn
(1) 找不到渡口,多指使人迷惘的境界
例此即迷(.好工具)津也,深有万丈,遥亘千里。——《红楼梦》英labyrinth;wrong path⒈ 迷失津渡;迷路。
引唐孟浩然《南还舟中寄袁太祝》诗:“桃源何处是?游子正迷津。”
宋梅尧臣《寄题苏子美沧浪亭》诗:“曩子初去国,我勉勿迷津。”
清孔尚任《桃花扇·题画》:“原是看花洞里人,重来那得便迷津。”
⒉ 佛教语。指迷妄的境界。
引唐敬播《<大唐西域记>序》:“廓羣疑於性海,启妙觉於迷津。”
《醒世恒言·黄秀才徼灵玉马坠》:“望罗汉指示迷津,救拔苦海。”
郭沫若《南冠草》第一幕:“只要他们识破迷津,那便回头是岸。”
⒊ 泛指迷误的道路;错误的方向。
引欧阳山《柳暗花明》一二〇:“我自己迷迷糊糊的,不知道怎么办好。可是金端同志给我指点了迷津,告诉我许多秘诀,使我走上康庄大道。”
秦牧《艺海拾贝·鲁班的妙手》:“他所到之处,总是给人指点迷津,遇山开路,逢水架桥。”
⒋ 犹迷宫。参见“迷宫”。
引何其芳《论快乐》:“真理是很简单的。不过在没有找到它以前,我们可能老在它的旁边绕着圈子,像迷失在一个很复杂的迷津里面。”
迷失渡头所在。
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
津读音:jīn津jīn(1)(名)唾液:~液。(2)(名)汗:遍体生~。(3)(形)润泽。津jīn(名)渡口:~渡|关~|要~。