mí cǎi
mí mín
mí fù
mí sī
mí qíng
mí dié
mí miù
mí yuè
mí cuò
mí zuì
mí hún
mí nǐ
mí lǐ
mí xìn
mí mò
mí zhuì
mí duàn
mí tì
mí mèn
mí wù
mí kōng
mí wǎng
mí guǐ
mí fēng
mí huàn
mí máng
mí méng
mí tóng
mí bì
mí shī
mí lù
mí bài
mí xī
mí lí
mí juàn
mí nì
mí mèng
mí àn
mí nòng
mí jīn
mí gōng
mí wù
mí mèi
mí xiāng
mí xī
mí yún
mí luàn
mí yòu
mí cáng
mí xì
mí yān
mí wǎng
mí yǎn
mí lóu
mí jìng
mí nì
mí xī
mí guó
mí huò
mí zhuó
mí chī
mí méng
mí miù
mí què
mí tuán
mí wáng
mí xī
mí zhe
mí rén
mí fán
mí sǐ
mí wù
mí wù
mí chán
mí liú
mí dēng
mí xíng
mí huò
mí zhàng
mí zhì
mí xìng
mí hu
mí liàn
mí háng
mí huí
mí chī
mí bù
mí zuì
mí zhì
mí ní
mí xiàng
mí yì
mí mò
mí yào
mí shí
mí zhēn
mí zhōng
mí àn
mí hé
mí sī
mí niǎo
mí zōng
mí deng
mí chén
mí yú
mí dàn
mí hū
mí sāi
mí wǎng
mí màn
mí dùn
mí qì
mí àn
mí xīn
mí hú
mí tú
mí mào
mí gǔ
mí shè
mí kuáng
mí dié
mí tú
mí zhèn
mí lí
mí xiāng
mí duó
mí huā
mí qiào
mí huáng
mí guān
mí sī
mí mì
mí zhí
mí wù
mí lù
mí yí
mí máng
mí wàng
mí guǎi
mí wán
mí huì
mí jūn
mí mù
mí mèi
mí dǔn
mí tāng
mí chuān
mí méng
mí tóu
mí bèi
mí bèi
mí jué
mí ěr
mí bāng
mí shān
mí yàng
mí dào
mí yáng
mí mí
mí hūn
mí tú
mí xuàn
mí jiàn
mí tiān
mí fāng
mí yǔ
fēn tú
tā tú
guī tú
jìn tú
jié tú
yán tú
sāi tú
shī tú
jiè tú
shì tú
yì tú
qí tú
jīn tú
jìng tú
mù tú
lí tú
quán tú
fù tú
shū tú
chuān tú
yuǎn tú
zhēng tú
zài tú
dēng tú
cháng tú
duǎn tú
tǎn tú
kuàng tú
zhān tú
dào tú
jiǎ tú
qióng tú
jī tú
gǎi tú
jiē tú
jiǒng tú
sù tú
shēng tú
zhǎng tú
bāng tú
qí tú
bié tú
lǚ tú
chù tú
zhēng tú
niǎo tú
jiā tú
kuí tú
míng tú
bàn tú
míng tú
chéng tú
jìn tú
mìng tú
shǒu tú
chū tú
jīng tú
xuán tú
shuò tú
zhōng tú
běn tú
yáo tú
qián tú
àn tú
ruǎn tú
chōng tú
píng tú
lù tú
huàn tú
wěi tú
guǐ tú
mò tú
xié tú
dāng tú
shí tú
guì tú
hái tú
hēng tú
qīng tú
qiáo tú
chèn tú
lín tú
mí tú
chén tú
ní tú
dǐ tú
zhèng tú
qǐ tú
迷途mítú
(1) 错误的道路;邪路。借指不知如(好工具.)何行事
例今某已遇祸而死,愿求清晦,指点迷途。——《三国演义》例迷涂知返(涂通“途”)。——南朝梁·丘迟《与陈伯之书》英wrong path⒈ 亦作“迷涂”。
⒉ 迷失道路。
引晋陶潜《归去来兮辞》:“实迷途其未远,觉今是而昨非。”
唐郑绍《游越溪》诗:“访泊随烟火,迷途视斗牛。”
宋杨万里《过五里径》诗:“当处迷涂何处问,一溪引我到前村。”
《红楼梦》第九八回:“适闻有一故人已死,遂寻访至此,不觉迷途。”
⒊ 错误的道路。
引《南史·贼臣传论》:“虽逢兴运,未改迷涂,志在乱常,自至夷戮。”
宋沉作喆《寓简》卷一:“惑於事物,陷於迷涂。”
例如:不分敌我友,会把人们引入迷途。
⒋ 比喻昏乱的时世。
引《南齐书·褚渊传》:“奉职数载,同舟无几, 刘领军峻节霜明,临危不顾,音迹未晞,奄成今古,迷途失偶,慟不及悲。”
⒌ 佛教语。犹迷律。参见“迷津”。
引清周亮工《大兴和尚俗腊时在乌石山》诗:“迷途未度应难老,尊重频添不尽灯。”
《花月痕》第五回:“﹝燕娘﹞就菩萨前神籤,指示善男信女迷途,法号藴空。”
迷失道路。
如:「他是一个迷途的小孩。」
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
途读音:tú途tú(名)路;道路:旅~。