mí huā
mí mí
mí mèn
mí tuán
mí wán
mí nì
mí mào
mí àn
mí yú
mí dié
mí guó
mí yòu
mí méng
mí huì
mí xī
mí bāng
mí rén
mí liàn
mí xuàn
mí wǎng
mí jiàn
mí jìng
mí qì
mí nòng
mí xiāng
mí huí
mí gōng
mí hé
mí mù
mí chuān
mí cǎi
mí guǐ
mí sī
mí xíng
mí xī
mí zhuó
mí miù
mí miù
mí mín
mí fù
mí dēng
mí shè
mí fán
mí tiān
mí deng
mí hū
mí guǎi
mí chī
mí luàn
mí xìng
mí guān
mí dào
mí juàn
mí àn
mí wáng
mí tú
mí jīn
mí zuì
mí xīn
mí wàng
mí shī
mí méng
mí sī
mí liú
mí chī
mí cáng
mí xī
mí xī
mí yí
mí hú
mí zhí
mí huàn
mí fēng
mí duó
mí xìn
mí chén
mí wù
mí mì
mí mèi
mí àn
mí wù
mí huáng
mí kōng
mí yǎn
mí fāng
mí niǎo
mí mèi
mí chán
mí kuáng
mí bèi
mí méng
mí yào
mí yǔ
mí dié
mí màn
mí huò
mí sǐ
mí zhe
mí jūn
mí bù
mí nǐ
mí zhì
mí bèi
mí què
mí zhàng
mí xiàng
mí qíng
mí shí
mí jué
mí lí
mí gǔ
mí mò
mí lóu
mí ěr
mí tóu
mí cuò
mí qiào
mí huò
mí yì
mí tú
mí zōng
mí mò
mí dǔn
mí tú
mí hún
mí shān
mí mèng
mí hu
mí dàn
mí yān
mí nì
mí zuì
mí zhuì
mí bì
mí zhèn
mí wù
mí máng
mí tì
mí duàn
mí sāi
mí xì
mí zhì
mí zhēn
mí tāng
mí háng
mí yún
mí wǎng
mí tóng
mí dùn
mí lù
mí wù
mí lù
mí bài
mí zhōng
mí máng
mí lí
mí lǐ
mí yàng
mí yuè
mí sī
mí xiāng
mí ní
mí hūn
mí wǎng
mí yáng
mí wù
diān xuàn
diān xuàn
mào xuàn
guì xuàn
zhèn xuàn
jīn xuàn
chī xuàn
huá xuàn
tóu xuàn
mián xuàn
mù xuàn
wú xuàn
yí xuàn
méng xuàn
kuáng xuàn
jīng xuàn
xián xuàn
míng xuàn
hūn xuàn
mí xuàn
hūn xuàn
mào xuàn
mào xuàn
yíng xuàn
fēng xuàn
kuāng xuàn
yùn xuàn
biàn xuàn
chī xuàn
míng xuàn
huò xuàn
diào xuàn
fēng xuàn
⒈ 迷失本性。
引明顾起元《客座赘语·猿妖》:“嘉隆间,一部郎之妻,偶出南门梅庙烧香,为物所祟,每至輒迷眩,百计遣之不去。”
⒉ 指迷惑。
引鲁迅《华盖集续编·关于<三藏取经记>等》:“然而在考辨的文字中杂入一点滑稽轻薄的论调,每容易迷眩一般读者,使之失去冷静,坠入彀中。”
⒊ 目眩神迷。形容所见令人惊异倾倒。
引清吴炽昌《客窗闲话初集·明武宗遗事》:“帝微行过之,见其丰神绰约,国色无双,不禁迷眩。”
王西彦《神的失落》二:“最初,他简直迷眩了,一如小孩子的迷眩于天上多彩的霓虹。”
⒋ (眼睛)昏花。
引叶圣陶《金耳环》:“他定一定眼睛,自觉很有把握,并不迷眩了,才向前仔细地看。”
王西彦《寻常事》:“里面那人就啪脱一声扭亮电灯,倏地放射出来强烈的光线,使得洪发佬的眼睛迷眩了一阵。”
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
眩读音:xuàn眩xuàn(1)(形)〈书〉(眼睛)昏花:~目|~晕。(2)(形)〈书〉迷惑;执迷:~于名利。