hán liú
hán xiān
hán yù
hán fàn
hán péng
hán āi
hán wèi
hán dù
hán liǔ
hán zhòng
hán tán
hán xú
hán féng
hán cái
hán xiāng
hán liào
hán píng
hán lìng
hán xìn
hán yuàn
hán lú
hán zǐ
hán dié
hán bái
hán xiāng
hán lú
hán qíng
hán bēi
hán yǔ
hán zhāng
hán yuè
hán é
hán fēi
hán fēng
hán mèng
hán ōu
hán guó
hán dié
hán péng
hán shī
hán bēi
hán zhōng
hán shòu
hán kāng
hán mǎ
fú píng
mào píng
yǎng píng
dàn píng
jiǎo píng
bù píng
lǐng píng
zhì píng
bǎ píng
xìn píng
rèn píng
huà píng
wén píng
zhào píng
gōng píng
yī píng
tīng píng
bú píng
yīn píng
dàng píng
jù píng
shāng píng
shì píng
wú píng
hán píng
guī píng
lù píng
shì píng
hù píng
⒈ 亦作“韩冯”。亦作“韩朋”。
⒉ 相传战国时宋康王舍人韩凭娶妻何氏,甚美, 康王夺之。 凭怨,王囚之,沦为城旦。 凭自杀。其妻乃阴腐其衣,王与之登台,妻遂自投台下,左右揽之,衣不中手而死。遗书于带,愿以尸骨赐凭合葬。王怒,弗听,使里人埋之,冢相望也。宿昔之间,便有大梓木生于两冢之端,旬日而大盈抱,屈体相就,根交于下,枝错于上。又有鸳鸯,雌雄各一,恒栖树上,晨夕不去,交颈悲鸣,音声感人。 宋人哀之,遂号其木曰“相思树”。见晋干宝《搜神记》卷十一。 唐李冗《独异志》卷中、 唐刘恂《岭表录异》卷中引此作“韩朋”,《艺文类聚》卷九二引三国魏文帝《列异传》、《法苑珠林》卷三六引晋干宝《搜神记》作“韩冯”。后用为男女相爱、生死不渝的典故。
引明陈所闻《秋夜闻砧·泣颜回》曲:“打鸳鸯分散韩朋,惊蝴蝶不逐庄生。”
清纳兰性德《减字木兰花》词:“若解相思,定与韩凭共一枝。”
⒊ 借指鸳鸯。
引北周庾信《鸳鸯赋》:“共飞詹瓦,全开魏宫;俱栖梓树,堪是韩冯。”
唐李贺《恼公》诗:“《黄庭》留卫瓘,緑树养韩冯。”
唐王初《即夕》诗:“风幌凉生白袷衣,星榆纔乱絳河低。月明休近相思树,恐有韩凭一处栖。”
韩hán(1)(名)周朝国名;在今河南中部和山西东南部。(2)(名)姓。
凭读音:píng[ píng ]1. 靠在东西上:凭栏。凭吊(对着遗迹怀念)。
2. 依靠,仗恃:凭借。凭靠。凭信。
3. 根据:凭票入场。
4. 证据:凭据。文凭。凭空。凭证。空口无凭。
5. 由着,听任:任凭。听凭。