hán mèng
hán liú
hán kāng
hán liào
hán liǔ
hán fēng
hán zhòng
hán tán
hán dié
hán mǎ
hán cái
hán ōu
hán bēi
hán āi
hán péng
hán guó
hán zhōng
hán wèi
hán shī
hán zǐ
hán yù
hán xú
hán shòu
hán yuè
hán píng
hán féng
hán péng
hán qíng
hán dù
hán bái
hán xiāng
hán é
hán lú
hán bēi
hán xiān
hán fēi
hán zhāng
hán fàn
hán yǔ
hán xìn
hán xiāng
hán lú
hán yuàn
hán lìng
hán dié
hàn liǔ
chā liǔ
yáng liǔ
jī liǔ
jǔ liǔ
kuāng liǔ
jí liǔ
guǎng liǔ
sān liǔ
yān liǔ
hé liǔ
yáng liǔ
chí liǔ
sī liǔ
zhé liǔ
wū liǔ
jiǎn liǔ
huā liǔ
wéi liǔ
duàn liǔ
yù liǔ
yán liǔ
shā liǔ
xiān liǔ
fú liǔ
guān liǔ
pú liǔ
shé liǔ
jìn liǔ
biān liǔ
jǔ liǔ
chuí liǔ
huáng liǔ
jiǎn liǔ
fēng liǔ
zhāng liǔ
yú liǔ
shà liǔ
zhí liǔ
yù liǔ
rén liǔ
èr liǔ
kū liǔ
méi liǔ
qiáng liǔ
chēng liǔ
dòng liǔ
hán liǔ
yán liǔ
nì liǔ
nián liǔ
guǐ liǔ
méi liǔ
yí liǔ
qǐ liǔ
ruò liǔ
xiāng liǔ
liú liǔ
唐代古文家韩愈[.好工具]和柳宗元的并称。
⒈ 唐代古文家韩愈和柳宗元的并称。
引宋欧阳修《唐柳宗元般舟和尚碑跋》:“子厚(柳宗元 )与退之(韩愈 ),皆以文章知名一时,而后世称为韩柳者,盖流俗之相传也。”
宋王应麟《困学纪闻·评文》:“韩柳并称而道不同。”
清吴敏树《与筱岑论文派书》:“唐之韩柳,承八代之衰而挽之於古,始有此名。”
唐代古文大家韩愈与柳宗元的合称。
韩hán(1)(名)周朝国名;在今河南中部和山西东南部。(2)(名)姓。
柳读音:liǔ柳liǔ(1)(名)柳树;落叶乔木或灌木;叶子狭长。(2)(名)二十八宿之一。(3)(名)(Liǔ)姓。