韩孟


韩孟的组词


韩碑

hán bēi

韩魏

hán wèi

韩令

hán lìng

韩杜

hán dù

韩冯

hán féng

韩哀

hán āi

韩朋

hán péng

韩湘

hán xiāng

韩范

hán fàn

韩寿

hán shòu

韩掾

hán yuàn

韩徐

hán xú

韩才

hán cái

韩卢

hán lú

韩国

hán guó

韩风

hán fēng

韩子

hán zǐ

韩白

hán bái

韩鲜

hán xiān

韩蜨

hán dié

韩终

hán zhōng

韩檠

hán qíng

韩凭

hán píng

韩诗

hán shī

韩愈

hán yù

韩流

hán liú

韩众

hán zhòng

韩料

hán liào

韩欧

hán ōu

韩信

hán xìn

韩香

hán xiāng

韩蝶

hán dié

韩柳

hán liǔ

韩马

hán mǎ

韩孟

hán mèng

韩康

hán kāng

韩獹

hán lú

韩坛

hán tán

韩娥

hán é

韩非

hán fēi

韩张

hán zhāng

韩语

hán yǔ

韩岳

hán yuè

韩杯

hán bēi

韩彭

hán péng


春孟

chūn mèng

秋孟

qiū mèng

月孟

yuè mèng

赵孟

zhào mèng

梁孟

liáng mèng

姜孟

jiāng mèng

孔孟

kǒng mèng

公孟

gōng mèng

孙孟

sūn mèng

施孟

shī mèng

邹孟

zōu mèng

宾孟

bīn mèng

季孟

jì mèng

桓孟

huán mèng

王孟

wáng mèng

优孟

yōu mèng

寒孟

hán mèng

论孟

lùn mèng

浪孟

làng mèng

韩孟

hán mèng

上一组词:韩白
下一组词:含态

更多韩的组词

韩孟的意思


词语解释:

唐文学家韩愈和孟郊的并称。两人诗风相近,并多联hAo86.句之作,工力相敌,故后人论诗,常韩孟并举。

引证解释:

⒈ 唐文学家韩愈和孟郊的并称。两人诗风相近,并多联句之作,工力相敌,故后人论诗,常韩孟并举。

引宋欧阳修《读蟠桃诗寄子美》诗:“韩孟於文词,两雄力相当。”
清袁枚《再与沉大宗伯书》:“撞万石之鐘,鬭百韵之险, 韩孟所宜也;使韦柳为之,则弱矣。”
陈毅《湖海诗社开征引》:“韩孟能硬瘦, 温李苦柔媚。”

网络解释:

韩孟

韩愈(768~824),字退之,汉族,唐河内河阳(今河南孟县)人。自谓郡望昌黎,世称韩昌黎。唐代古文运动的倡导者,宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,著有《韩昌黎集》四十卷,《外集》十卷,《师说》等等。
更多孟的组词

韩孟详细解释


读音:hán

韩hán(1)(名)周朝国名;在今河南中部和山西东南部。(2)(名)姓。

读音:mèng

孟mèng(1)(形)指农历一季的第一个月。参看“仲”、“季”。(2)(形)旧时在兄弟排行里代表最大的。(3)(形)(Mèng)姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025