zhí biāo
zhí liǔ
zhí xíng
zhí dé
zhí gù
zhí biǎo
zhí qí
zhí zhào
zhí cāo
zhí xìng
zhí chí
zhí bǎo
zhí lǐ
zhí lín
zhí xiù
zhí jú
zhí zhū
zhí wán
zhí wù
zhí dǔ
zhí fà
zhí rèn
zhí gōng
zhí tǔ
zhí dǎng
zhí zhí
zhí ěr
zhí pí
zhí zhòng
zhí yuán
zhí shù
zhí zhàng
zhí lèi
táo zhàng
tóng zhàng
zhuō zhàng
tún zhàng
lí zhàng
xìn zhàng
zé zhàng
yǎng zhàng
tǐng zhàng
jù zhàng
zhuàn zhàng
bān zhàng
pào zhàng
chī zhàng
qiǎng zhàng
tíng zhàng
chán zhàng
āi zhàng
tòng zhàng
fǎ zhàng
bīng zhàng
xī zhàng
dǎo zhàng
zhǔ zhàng
miàn zhàng
cè zhàng
mǎn zhàng
má zhàng
qióng zhàng
shú zhàng
zhí zhàng
qiú zhàng
dāo zhàng
biān zhàng
máng zhàng
bìng zhàng
bào zhàng
lóng zhàng
jū zhàng
míng zhàng
guà zhàng
quán zhàng
yě zhàng
chǐ zhàng
yán zhàng
guǎi zhàng
cì zhàng
fú zhàng
mó zhàng
huán zhàng
jué zhàng
shǒu zhàng
ōu zhàng
jiǎ zhàng
yù zhàng
jī zhàng
zhōu zhàng
qì zhàng
tiě zhàng
yá zhàng
qióng zhàng
qí zhàng
jiā zhàng
zhè zhàng
méi zhàng
dà zhàng
ōu zhàng
jiū zhàng
yǐn zhàng
shuāi zhàng
zhù zhàng
jū zhàng
dèng zhàng
jù zhàng
zhū zhàng
chuí zhàng
hè zhàng
gǎn zhàng
xùn zhàng
páo zhàng
hán zhàng
chǔ zhàng
chuí zhàng
guǎi zhàng
bàng zhàng
qióng zhàng
xíng zhàng
xíng zhàng
qiǎng zhàng
xiāng zhàng
jì zhàng
jī zhàng
děng zhàng
zhú zhàng
chuàn zhàng
huà zhàng
mù zhàng
chàn zhàng
zhì zhàng
cǎi zhàng
dān zhàng
huà zhàng
dài zhàng
qì zhàng
fù zhàng
kē zhàng
qiú zhàng
⒈ 倚杖。扶杖。 《论语·微子》:“子路从而后,遇丈人,以杖荷蓧。
引子路问曰:‘子见夫子乎!’丈人曰:‘四体不勤,五穀不分。孰为夫子?’植其杖而芸。”
后因以“植杖”为典。 晋陶潜《癸卯岁始春怀古田舍》诗之一:“寒草被荒蹊,地为罕人远,是以植杖翁,悠然不復返。”
唐韦嗣立《自汤还都经龙门北溪赠张左丞崔礼部崔光禄》诗:“褰帘出野院,植杖候柴门。”
《辛亥革命前十年间时论选集·论白话为维新之本》:“降及春秋,植杖之叟,耦耕之夫,贩牛之商,斲轮之工,散见於传记诸书,犹往往不絶。”
⒉ 立杖。
引清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录六》:“﹝张七﹞乃诣神祠祷曰:‘小人不幸,为剧盗逼,穷迫无路,敬植杖神前,视所向而往。’杖仆向东北,乃迤邐行乞至天津。”