fú jìn
fú jī
fú é
fú zhú
fú fú
fú sāng
fú cóng
fú chōu
fú zàn
fú yú
fú zhì
fú yú
fú xié
fú yì
fú lái
fú bìng
fú mù
fú gū
fú yǎng
fú yì
fú fǔ
fú gǒng
fú yè
fú kuāng
fú chí
fú dài
fú chuáng
fú cán
fú shì
fú lí
fú jiǎng
fú zhí
fú lái
fú qú
fú zhèng
fú jiā
fú zhàng
fú shì
fú zhěng
fú yí
fú chèn
fú bō
fú shū
fú qǐ
fú qiáng
fú jiù
fú shēng
fú yú
fú tóu
fú cè
fú yáo
fú jiā
fú qú
fú fēng
fú kuāng
fú píng
fú guāng
fú yǔ
fú tuán
fú wǎn
fú chuáng
fú lì
fú qīng
fú yè
fú lǎo
fú fú
fú jià
fú tǐ
fú jī
fú bāng
fú jiù
fú fú
fú cùn
fú luán
fú yù
fú shǒu
fú gài
fú yōng
fú jīn
fú sū
fú liǔ
fú jiāng
fú shāng
fú xíng
fú sàng
fú tī
fú shū
fú wèi
fú zuǒ
fú lán
fú jiē
fú féng
fú chéng
fú zhí
fú lú
fú qióng
fú fāng
fú xū
fú diān
fú zhù
fú bì
fú jí
fú bá
fú niē
fú zhèng
fú lù
fú jǔ
fú yú
fú qiè
fú miáo
fú lóu
fú wēi
fú liú
fú fú
fú zhī
fú bào
fú tóng
fú shū
fú zhèng
fú yì
fú hù
fú shù
fú lún
fú pín
dài zhàng
chī zhàng
xī zhàng
zhǔ zhàng
guǎi zhàng
jì zhàng
ōu zhàng
tóng zhàng
quán zhàng
xíng zhàng
dà zhàng
zhí zhàng
chán zhàng
jù zhàng
huán zhàng
míng zhàng
kē zhàng
hán zhàng
jī zhàng
yá zhàng
qiú zhàng
chǐ zhàng
chàn zhàng
cǎi zhàng
páo zhàng
shú zhàng
jī zhàng
huà zhàng
zhū zhàng
děng zhàng
jū zhàng
huà zhàng
jiū zhàng
fù zhàng
bīng zhàng
jiā zhàng
qióng zhàng
dān zhàng
táo zhàng
bān zhàng
zhuō zhàng
xiāng zhàng
chǔ zhàng
chuí zhàng
yǎng zhàng
zhè zhàng
zhù zhàng
tǐng zhàng
hè zhàng
mó zhàng
tún zhàng
zhì zhàng
lí zhàng
qiǎng zhàng
yù zhàng
qí zhàng
dāo zhàng
yǐn zhàng
shuāi zhàng
cì zhàng
zhú zhàng
jù zhàng
yě zhàng
qióng zhàng
dǎo zhàng
gǎn zhàng
guà zhàng
biān zhàng
cè zhàng
xíng zhàng
qiú zhàng
zé zhàng
tíng zhàng
jiǎ zhàng
ōu zhàng
qì zhàng
bàng zhàng
zhōu zhàng
máng zhàng
miàn zhàng
chuàn zhàng
jué zhàng
fú zhàng
chuí zhàng
méi zhàng
pào zhàng
qióng zhàng
tiě zhàng
xùn zhàng
jū zhàng
xìn zhàng
qì zhàng
mǎn zhàng
tòng zhàng
yán zhàng
má zhàng
zhuàn zhàng
fǎ zhàng
mù zhàng
bìng zhàng
āi zhàng
bào zhàng
lóng zhàng
dèng zhàng
qiǎng zhàng
shǒu zhàng
guǎi zhàng
⒈ 拄杖。
引《史记·万石张叔列传》:“万石君以元朔五年中卒,长子郎中令建哭泣哀思,扶杖乃能行。”
唐韩愈《人日城南登高》诗:“扶杖陵圮阯,刺船犯枯葑。”
《宋史·儒林传七·真德秀》:“深村百岁老人亦扶杖而出,城中欢声动地。”
拄杖而行。《史记.卷一○三.万石君传》:「长子郎中令建哭泣哀思,扶杖乃能行。」也作「扶筇」。
扶fú(1)(动)本义:用物支持使人物或自己不倒:~犁|~老携幼|~着栏杆。用手帮助躺着或倒下的坐或立;用手使倒下的东西竖直:用物支持使人物或自己不倒(2)(动)本义:用物支持使人物或自己不倒:~犁|~老携幼|~着栏杆。扶助:用物支持使人物或自己不倒(3)(动)本义:用物支持使人物或自己不倒:用物支持使人物或自己不倒
杖读音:zhàng杖zhàng(1)(名)拐杖、手杖。(2)(名)泛指棍棒:擀面~。