xī fēi
xī yǔ
xī fú
xī zhàng
xī wǔ
xī jiān
xī rén
xī rǎng
xī qián
xī guī
xī fēng
xī jiang
xī yìn
xī bó
xī yòu
xī hào
xī nián
xī fú
xī guī
xī la
xī cì
xī xī
xī hàn
xī pǐn
xī lài
xī jīn
xī dìng
xī shí
xī mìng
xī tǔ
xī nú
xī lèi
xī yàn
xī gòng
xī jué
xī yǐn
xī xiǎng
qí zhàng
qióng zhàng
xìn zhàng
bào zhàng
chuàn zhàng
qióng zhàng
guà zhàng
huán zhàng
yǎng zhàng
shǒu zhàng
biān zhàng
bān zhàng
chàn zhàng
zhuàn zhàng
xíng zhàng
fú zhàng
dà zhàng
dèng zhàng
cǎi zhàng
qiú zhàng
jiā zhàng
míng zhàng
miàn zhàng
mó zhàng
zhōu zhàng
gǎn zhàng
huà zhàng
chī zhàng
dāo zhàng
tóng zhàng
shuāi zhàng
jī zhàng
tiě zhàng
cì zhàng
zé zhàng
huà zhàng
tǐng zhàng
chuí zhàng
zhǔ zhàng
jù zhàng
hán zhàng
jù zhàng
xùn zhàng
jì zhàng
má zhàng
lí zhàng
cè zhàng
bìng zhàng
zhú zhàng
yě zhàng
kē zhàng
shú zhàng
xíng zhàng
qióng zhàng
fǎ zhàng
xiāng zhàng
dài zhàng
qì zhàng
zhuō zhàng
dān zhàng
zhù zhàng
yán zhàng
mù zhàng
táo zhàng
yù zhàng
chǔ zhàng
jué zhàng
tún zhàng
jiǎ zhàng
jū zhàng
guǎi zhàng
bīng zhàng
zhè zhàng
děng zhàng
ōu zhàng
zhí zhàng
yá zhàng
jiū zhàng
qiǎng zhàng
zhì zhàng
pào zhàng
guǎi zhàng
qiǎng zhàng
méi zhàng
dǎo zhàng
qì zhàng
qiú zhàng
chán zhàng
quán zhàng
máng zhàng
chuí zhàng
xī zhàng
mǎn zhàng
jī zhàng
lóng zhàng
bàng zhàng
zhū zhàng
fù zhàng
tòng zhàng
āi zhàng
yǐn zhàng
tíng zhàng
páo zhàng
chǐ zhàng
hè zhàng
ōu zhàng
jū zhàng
锡杖xīzhàng
(1) 佛家语。僧人所持的手杖。杖头有锡环,振时作锡锡声。也称“禅杖”、“声杖”、“鸣杖”
例芒鞋腾雾出,锡杖拨云归。——《梼杌闲评——明珠缘》英a monk's cane⒈ 僧人所持的禅杖。其制:杖头有一铁卷,中段用木,下安铁纂,振时作声。梵名隙弃罗(Khakkhara),取锡锡作声为义。
引《得道梯橙锡杖经》:“是锡杖者,名为智杖,亦名德杖。”
晋竺僧度《答杨苕华书》:“且披袈裟,振锡杖,饮清流,咏波若,虽王公之服,八珍之膳,鏗鏘之声,煒曄之色,不与易也。”
唐柳宗元《浩初上人见贻绝句欲登仙人山因以酬之》诗:“仙山不属分符客,一任凌空锡杖飞。”
清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录一》:“有老僧衣红袈裟,一手托鉢,一手振锡杖。”
僧侣所持的手杖。依律制,为沙门外出时所持。杖头装饰有金属环,振动时能发出锡锡的声音而得名。