chán shòu
chán jīng
chán gé
chán dào
chán hé
chán kè
chán kū
chán lǚ
shàn wèi
chán jū
chán yī
chán niàn
shàn gào
chán sì
chán rén
chán jiǎng
chán páo
chán cǎo
chán zhòng
chán bó
chán qī
shàn dài
chán chéng
chán dài
chán tiān
chán zǔ
chán zuò
chán shì
chán bǎn
chán jiā
chán huà
chán gōng
chán guān
chán zuò
chán hé
chán zhàng
chán yuè
chán xiào
chán jù
shàn wén
chán huì
chán guī
chán mén
chán xīn
chán dēng
chán zhōng
shàn biàn
chán lǜ
chán chú
chán liáo
chán bìng
chán zhī
chán nà
chán bǎn
chán liú
chán jì
chán ān
chán guó
chán shì
chán fǎ
chán sēng
chán jū
shàn huà
chán yǔ
chán mó
chán shòu
chán shī
chán fēi
chán yuàn
chán lǐ
chán gēng
chán guǒ
chán shā
chán jì
chán tà
chán fáng
chán yì
chán tán
chán hào
chán zōng
chán yuè
chán hù
chán fēng
chán yuán
chán yīn
chán yǐ
chán kǎi
chán shū
chán táng
chán guān
chán chuáng
chán tíng
chán jiōng
chán zuàn
chán xué
chán nà
chán dé
chán jī
chán yǒu
huà zhàng
dǎo zhàng
dāo zhàng
bào zhàng
zhuō zhàng
huán zhàng
hè zhàng
cè zhàng
fú zhàng
tún zhàng
xī zhàng
jī zhàng
shú zhàng
xíng zhàng
chán zhàng
qì zhàng
xìn zhàng
jiū zhàng
jué zhàng
lóng zhàng
zhū zhàng
yǐn zhàng
jū zhàng
qì zhàng
jiǎ zhàng
jù zhàng
chī zhàng
qióng zhàng
biān zhàng
páo zhàng
zhí zhàng
qiú zhàng
yán zhàng
yá zhàng
má zhàng
tòng zhàng
xíng zhàng
tíng zhàng
qióng zhàng
zhuàn zhàng
cǎi zhàng
máng zhàng
zhù zhàng
bìng zhàng
bàng zhàng
tóng zhàng
méi zhàng
xiāng zhàng
chàn zhàng
zhǔ zhàng
qí zhàng
huà zhàng
zhè zhàng
chuàn zhàng
jī zhàng
qiǎng zhàng
qiú zhàng
miàn zhàng
zhōu zhàng
qióng zhàng
āi zhàng
dèng zhàng
děng zhàng
yǎng zhàng
gǎn zhàng
yù zhàng
jū zhàng
ōu zhàng
chuí zhàng
cì zhàng
dān zhàng
mó zhàng
qiǎng zhàng
bān zhàng
tǐng zhàng
lí zhàng
dài zhàng
shuāi zhàng
jiā zhàng
míng zhàng
dà zhàng
shǒu zhàng
chuí zhàng
pào zhàng
hán zhàng
xùn zhàng
zhú zhàng
bīng zhàng
quán zhàng
mǎn zhàng
ōu zhàng
zhì zhàng
tiě zhàng
chǐ zhàng
fǎ zhàng
guǎi zhàng
kē zhàng
zé zhàng
mù zhàng
jì zhàng
fù zhàng
chǔ zhàng
guǎi zhàng
guà zhàng
yě zhàng
jù zhàng
táo zhàng
禅杖chánzhàng
(1) 佛教[.好工具]指僧人坐禅欲睡时用以敲击使清醒的杖,后泛指僧人所用的手杖
英Buddhist monk's staff;Buddhist cane⒈ 僧人督促坐禅用具。截竹作杖,以物包其一端,坐禅有昏睡者则用软头突之。
引《十诵律》卷四十:“有比丘坐睡,餘比丘以禪杖筑,便言不睡。”
⒉ 泛指僧人所用之杖。
引《水浒传》第三回:“直教禪杖打开危险路,戒刀杀尽不平人。”
《水浒传》第五回:“抡起禪杖,着地卷将来。”
明都穆《都公谭纂》卷下:“僧素有力,甫脱衣,即疾挥禪杖击倒六人,悉缚之。”
僧侣用具。截竹成杖,以绵裹其一端。禅坐有昏睡者,则用杖轻触其身,使其警惕。
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
杖读音:zhàng杖zhàng(1)(名)拐杖、手杖。(2)(名)泛指棍棒:擀面~。