shèng dì
shèng guó
shèng rú
shèng kù
shèng hòu
shèng lín
shèng mén
shèng bēi
shèng cái
shèng lù
shèng fǎ
shèng hǎi
shèng nǚ
shèng shāng
shèng shǒu
shèng zhèng
shèng yàn
shèng tiáo
shèng lùn
shèng wáng
shèng dài
shèng ní
shèng jié
shèng huì
shèng xiàng
shèng xián
shèng dé
shèng tāi
shèng mǐ
shèng dàn
shèng ēn
shèng huī
shèng lìng
shèng jǔ
shèng jiè
shèng gū
shèng qù
shèng shì
shèng jué
shèng kǎo
shèng lüè
shèng shòu
shèng shuǐ
shèng xùn
shèng dào
shèng jié
shèng jiàn
shèng huǒ
shèng mó
shèng huì
shèng guǒ
shèng yào
shèng zhī
shèng mù
shèng xǐ
shèng zhé
shèng huì
shèng cháo
shèng líng
shèng suǐ
shèng gōng
shèng sēng
shèng míng
shèng cōng
shèng chéng
shèng rén
shèng jūn
shèng jiào
shèng shàng
shèng chén
shèng diǎn
shèng zǐ
shèng zhǔ
shèng juàn
shèng huáng
shèng dàn
shèng zhě
shèng lüè
shèng lì
shèng diàn
shèng fàn
shèng miào
shèng liáng
shèng zhì
shèng yǔ
shèng zhǐ
shèng cān
shèng mǔ
shèng cè
shèng zhé
shèng chén
shèng jiǎo
shèng xīn
shèng ruì
shèng hú
shèng dēng
shèng quán
shèng jìng
shèng móu
shèng chén
shèng yóu
shèng zī
shèng jī
shèng lǜ
shèng zé
shèng xūn
shèng tōng
shèng xiāng
shèng dù
shèng dì
shèng dì
shèng sī
shèng jiào
shèng xiāng
shèng lǎn
shèng guī
shèng shén
shèng duàn
shèng guǐ
shèng fù
shèng niǎo
shèng gōng
shèng pái
shèng huái
shèng chán
shèng dé
pì zhǐ
hé zhǐ
cí zhǐ
jūn zhǐ
jiào zhǐ
zūn zhǐ
zhōng zhǐ
fāng zhǐ
fēng zhǐ
chēng zhǐ
wáng zhǐ
miào zhǐ
qí zhǐ
xī zhǐ
ruì zhǐ
yán zhǐ
fú zhǐ
chuán zhǐ
yì zhǐ
piào zhǐ
xuán zhǐ
de zhǐ
yīng zhǐ
chì zhǐ
cí zhǐ
chén zhǐ
hóng zhǐ
dá zhǐ
ēn zhǐ
chún zhǐ
jiǎo zhǐ
jī zhǐ
jiā zhǐ
ào zhǐ
lè zhǐ
wén zhǐ
shàng zhǐ
jī zhǐ
bù zhǐ
quán zhǐ
fěng zhǐ
zōng zhǐ
chōng zhǐ
diào zhǐ
bèi zhǐ
yí zhǐ
běn zhǐ
guī zhǐ
huà zhǐ
zhǔ zhǐ
jìn zhǐ
suì zhǐ
yuǎn zhǐ
yán zhǐ
shī zhǐ
mì zhǐ
cí zhǐ
qǐng zhǐ
chèn zhǐ
lìng zhǐ
yì zhǐ
bǐ zhǐ
yù zhǐ
huáng zhǐ
yù zhǐ
zhāng zhǐ
chū zhǐ
dà zhǐ
cháo zhǐ
yào zhǐ
fèng zhǐ
chéng zhǐ
fēng zhǐ
qiú zhǐ
yú zhǐ
gān zhǐ
wēi zhǐ
chéng zhǐ
cái zhǐ
shèng zhǐ
hóng zhǐ
lùn zhǐ
shèng zhǐ
mì zhǐ
lái zhǐ
mò zhǐ
圣旨shèngzhǐ
(1) 即封建社会时皇帝下的命令或发表的言论,今常用于比喻
例假传圣旨英imperial edict⒈ 帝王的意旨和命令。
引汉蔡邕《陈政事七要疏》:“臣伏读圣旨,虽周成遇风,讯诸执事, 宣王遭旱,密勿祗畏,无以或加。”
汉荀悦《汉纪·元帝纪下》:“延寿、汤承圣旨,倚神灵,总百蛮之军,揽城郭之兵,出万死之计,入絶域之地。”
《三国志·魏志·张辽传》:“以明公威信著於四海, 辽奉圣旨, 豨必不敢害故也。”
唐杜甫《江陵望幸》诗:“甲兵分圣旨,居守付宗臣。”
宋王谠《唐语林·品藻》:“上曰:‘ 李林甫之材不多得。’ 士淹曰:‘诚如圣旨,近实无儔。’”
《警世通言·俞仲举题诗遇上皇》:“使命口宣上皇圣旨:‘教俞良到德寿宫见驾。’”
《花月痕》第四六回:“剑秋口才,本是好的,对答如流。是日奏对,洋洋洒洒,大称圣旨,就放个岳鄂节度。”
老舍《宝船》第二幕:“皇上有圣旨,大伙儿用心听!”
⒉ 今多用于比喻不能违反的意见或话语,有讽刺意。
引浩然《艳阳天》第七章:“他把马之悦的每一句话都当圣旨来念。”
魏巍《东方》第一部第五章:“我想捞两条小鱼儿,咱爷儿俩喝两盅儿!刚下上网,忽听圣旨到,就把我给提溜来啦。”
⒊ 元代特指从蒙语译为汉语,多用白话的皇帝训敕。
引《<经世大典>序录》:“国朝以国语训勅者曰圣旨,史臣代言者曰詔书。”
⒋ 圣人的意旨。有时专用于孔子。
引汉蔡邕《玄文先生李子材铭》:“休少以好学,游心典謨,既综七经,又精羣纬,钩深极奥,穷览圣旨。”
北魏郦道元《水经注·淮水》:“盖丘明亲承圣旨,録为实证矣。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·史传》:“若乃尊贤隐讳,固尼父之圣旨,盖纤瑕不能玷瑾瑜也。”
唐欧阳詹《怀州应宏词试片言折狱论》:“夫子之言,盖非於季路之云也。后之人不穷圣旨,以为夫子美於季路,任一时之见轻而折狱者十有八九焉。迂哉!斯人也!”
⒌ 佛教徒称佛谕。
引《金石续编·北齐宋显伯等造像龛记》:“朝寻圣旨。”
唐玄奘《大唐西域记·摩揭陀国下》:“大乘者,正理也,宜改先执,务从圣旨。”
唐高墉《龙华寺窣堵波塔铭》:“弥勒佛前,亲承圣旨。”
古时对天子诏命的专称。
圣shèng(1)(形)最崇高的:神~。(2)(形)称学知识或技能有极高成就的:诗~。(3)(名)指圣人:~贤。(4)(名)封建社会尊称帝王:~旨。
旨读音:zhǐ旨zhǐ(1)本义:(形)味美:~酒|甘~。(2)(名)意义;用意;目的:主~|宗~。(3)(名)意旨(特指皇帝的命令):圣~。