cí guǎn
cí shǒu
cí xiàng
cí mén
cí gǔ
cí xióng
cí diǎn
cí jù
cí pǐ
cí yǎ
cí lǜ
cí wéi
cí zú
cí biàn
cí fèi
cí dié
cí sù
cí sù
cí tǒng
cí yùn
cí cán
cí yè
cí tí
cí yuán
cí tú
cí yuē
cí jìn
cí fǎ
cí yán
cí yuán
cí qiāng
cí bǐ
cí yú
cí zhí
cí huáng
cí yì
cí yǔ
cí guān
cí bō
cí fàn
cí jìng
cí lǐ
cí xíng
cí jiā
cí rén
cí ér
cí huì
cí kù
cí chǎng
cí jiān
cí fēng
cí shǐ
cí xiān
cí juàn
cí xùn
cí jiàng
cí fēng
cí huá
cí sòng
cí yè
cí shì
cí lín
cí qióng
cí xìng
cí pái
cí guāi
cí shǒu
cí zhǐ
cí tán
cí àn
cí qǔ
cí zhuàng
cí cǎi
cí yǒu
cí cǎi
cí tǔ
cí yuán
cí shuō
cí mìng
cí zōng
cí gé
cí tǐ
cí tíng
cí xué
cí méng
cí fù
cí pǔ
cí shǔ
cí zǎo
cí wěi
cí wèi
cí jì
cí liú
cí diào
cí jí
cí pài
cí pǐn
cí kē
cí fēng
cí míng
cí zhǔ
cí yǎn
cí yīn
cí shè
cí qióng
cí cáo
cí zhuì
cí yì
cí lèi
cí zǔ
cí huà
cí yì
cí qì
cí mó
cí hàn
cí jié
cí yǐn
cí tǒng
cí hǎi
cí zōng
cí fǔ
cí zhì
cí è
cí jià
cí biàn
cí chén
cí zhǐ
cí tiáo
cí zhāng
cí sè
cí zhàng
cí zhì
cí xù
cí yòu
cí zhǐ
cí kè
cí mào
cí xīn
cí shì
cí chuán
cí zhá
cí yù
cí tóu
cí bó
cí yuàn
cí cái
cí wén
cí lìng
cí zuò
cí xiàng
cí jiān
cí yīng
cí yuán
cí bǐng
cí mù
cí yì
cí xiàng
cí gēn
cí chàn
chì zhǐ
chuán zhǐ
běn zhǐ
mì zhǐ
cái zhǐ
hé zhǐ
yán zhǐ
gān zhǐ
guī zhǐ
shèng zhǐ
hóng zhǐ
ào zhǐ
yù zhǐ
qiú zhǐ
shàng zhǐ
huà zhǐ
zhǔ zhǐ
jiào zhǐ
piào zhǐ
mì zhǐ
de zhǐ
zhōng zhǐ
fèng zhǐ
xuán zhǐ
wén zhǐ
xī zhǐ
qǐng zhǐ
jī zhǐ
diào zhǐ
cí zhǐ
fāng zhǐ
fēng zhǐ
miào zhǐ
fēng zhǐ
cí zhǐ
chēng zhǐ
ruì zhǐ
jiǎo zhǐ
jiā zhǐ
dà zhǐ
yù zhǐ
yì zhǐ
lè zhǐ
yí zhǐ
zhāng zhǐ
yào zhǐ
bèi zhǐ
chōng zhǐ
bǐ zhǐ
chún zhǐ
yú zhǐ
huáng zhǐ
zūn zhǐ
zōng zhǐ
lùn zhǐ
hóng zhǐ
shèng zhǐ
chū zhǐ
jī zhǐ
chéng zhǐ
yì zhǐ
wáng zhǐ
lìng zhǐ
yuǎn zhǐ
dá zhǐ
mò zhǐ
cí zhǐ
qí zhǐ
fú zhǐ
jūn zhǐ
pì zhǐ
yīng zhǐ
chéng zhǐ
quán zhǐ
lái zhǐ
yán zhǐ
chèn zhǐ
suì zhǐ
jìn zhǐ
cháo zhǐ
bù zhǐ
wēi zhǐ
shī zhǐ
ēn zhǐ
fěng zhǐ
chén zhǐ
⒈ 言辞意旨。
引三国魏曹植《上责躬应诏诗表》:“词旨浅末,不足采览,贵露下情,冒颜以闻。”
宋陈鹄《耆旧续闻》卷五:“四六用经史全语,必须词旨相贯。”
清蒲松龄《聊斋志异·宫梦弼》:“惟一客宫梦弼 ……词旨清洒, 柳与寝处时最多。”
田北湖《与某生论韩文书》:“韩愈《原道》,貌为正论,亦儒家之功臣歟!顾词旨不属,语迫气促,支离而为之,若未完篇也者。”
词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。
旨读音:zhǐ旨zhǐ(1)本义:(形)味美:~酒|甘~。(2)(名)意义;用意;目的:主~|宗~。(3)(名)意旨(特指皇帝的命令):圣~。