hóng dǐng
gàn dǐng
hú dǐng
liáng dǐng
yàn dǐng
dān dǐng
yuán dǐng
pò dǐng
jīn dǐng
bǔ dǐng
fù dǐng
wǔ dǐng
wèi dǐng
kuī dǐng
chán dǐng
ná dǐng
fèi dǐng
hū dǐng
zhōu dǐng
yīn dǐng
xīn dǐng
pán dǐng
yán dǐng
zhēn dǐng
zhōng dǐng
shí dǐng
hàn dǐng
wáng dǐng
rèn dǐng
kuāng dǐng
guān dǐng
lá dǐng
yào dǐng
guī dǐng
xiū dǐng
xiǎng dǐng
xuān dǐng
láo dǐng
péi dǐng
yí dǐng
gāng dǐng
chán dǐng
jiǔ dǐng
gào dǐng
chán dǐng
xuán dǐng
fén dǐng
wén dǐng
cuàn dǐng
wèn dǐng
huáng dǐng
sī dǐng
kǒng dǐng
chóng dǐng
yù dǐng
niú dǐng
qiān dǐng
wèi dǐng
shāng dǐng
huái dǐng
xíng dǐng
tiáo dǐng
míng dǐng
fāng dǐng
lóng dǐng
tái dǐng
lú dǐng
páo dǐng
shén dǐng
chán dǐng
bǎo dǐng
xià dǐng
qiān dǐng
fēn dǐng
rán dǐng
qiè dǐng
liè dǐng
chēng dǐng
xià dǐng
zhí dǐng
yú dǐng
zhuàn dǐng
diàn dǐng
yīn dǐng
hé dǐng
zhé dǐng
shèng dǐng
shì dǐng
rǎn dǐng
shì dǐng
hè dǐng
gān dǐng
fù dǐng
xǐ dǐng
wǎ dǐng
jìn dǐng
dìng dǐng
sān dǐng
举鼎。
比喻攘夺国家政权。
《史记•项羽本纪》:“籍长八尺余,力能扛鼎。”后因以“扛鼎”指代项羽。
比喻有[.好工具]大才,能负重任。
⒈ 举鼎。
引《吴子·料敌》:“力轻扛鼎,足轻戎马。”
《文选·王融<三月三日曲水诗序>》:“彯摇武猛,扛鼎揭旗之士。”
刘良注:“扛、揭,皆举也。”
清薛雪《一瓢诗话》:“若七古则一韵为难,苟非笔力扛鼎,无不失之板腐。”
⒉ 比喻攘夺国家政权。
引《晋书·明帝纪论》:“晋氏不虞,自中流外,五胡扛鼎,七庙隳尊。”
⒊ 比喻有大才,能负重任。
引明张煌言《祭监国鲁王表文》:“徒藴扛鼎之怀,愈抱号弓之痛。”
⒋ 后因以“扛鼎”指代项羽。
引《史记·项羽本纪》:“籍长八尺餘,力能扛鼎。”
金史肃《过九里山》诗:“断蛇扛鼎两争雄,陈迹荒凉万事空。”
举鼎。形容力气很大。
1. 两手举东西:力能扛鼎。
鼎读音:dǐng鼎dǐng(1)(名)古代煮东西用的器物;三足两耳:钟~。(2)(副)正当、 正在:~盛。