wǔ dǐng
lú dǐng
pán dǐng
fēn dǐng
chán dǐng
xuán dǐng
zhēn dǐng
yàn dǐng
huáng dǐng
qiè dǐng
zhuàn dǐng
liáng dǐng
chēng dǐng
qiān dǐng
zhé dǐng
fù dǐng
yù dǐng
jīn dǐng
xíng dǐng
bǔ dǐng
míng dǐng
wáng dǐng
wǎ dǐng
shèng dǐng
diàn dǐng
yào dǐng
kǒng dǐng
hū dǐng
kuī dǐng
gàn dǐng
zhōu dǐng
yuán dǐng
jiǔ dǐng
hóng dǐng
wèi dǐng
hàn dǐng
gān dǐng
lá dǐng
kuāng dǐng
wèn dǐng
ná dǐng
dìng dǐng
qiān dǐng
yīn dǐng
shén dǐng
chóng dǐng
wén dǐng
chán dǐng
tái dǐng
fèi dǐng
xuān dǐng
fù dǐng
rǎn dǐng
péi dǐng
shì dǐng
xǐ dǐng
láo dǐng
pò dǐng
cuàn dǐng
yú dǐng
zhōng dǐng
yí dǐng
gāng dǐng
chán dǐng
shāng dǐng
bǎo dǐng
lóng dǐng
xià dǐng
shí dǐng
chán dǐng
zhí dǐng
páo dǐng
sān dǐng
dān dǐng
yán dǐng
xiǎng dǐng
rèn dǐng
xià dǐng
rán dǐng
gào dǐng
sī dǐng
xiū dǐng
hè dǐng
tiáo dǐng
hé dǐng
niú dǐng
huái dǐng
liè dǐng
jìn dǐng
guān dǐng
guī dǐng
fāng dǐng
hú dǐng
yīn dǐng
xīn dǐng
shì dǐng
wèi dǐng
fén dǐng
泛指古代祭.祀用的鼎、尊、罍等礼器。
⒈ 泛指古代祭祀用的鼎、尊、罍等礼器。
引《礼记·祭统》:“对扬以辟之,勤大命,施于烝彝鼎。”
郑玄注:“彝,尊也。”
宋欧阳修《相州昼锦堂记》:“其丰功盛烈,所以铭彝鼎而被弦歌者,乃邦家之光,非閭里之荣也。”
清俞正燮《癸巳类稿·易安居士事辑》:“每穫一书,即校勘整集籤题。得画书彝鼎,摩玩舒卷,指摘疵病,夜尽一烛为率。”
郑振铎《插图本中国文学史》第三八章六:“其风格的壮遒古雅,大类绿锈重重的三代的彝鼎,令人一见便油然生崇敬心。”
彝yí(1)(名)古代盛酒的器具。也泛指祭器:~器|鼎~。(2)(名)〈书〉法度;常规:~准。彝yí(名)彝族。
鼎读音:dǐng鼎dǐng(1)(名)古代煮东西用的器物;三足两耳:钟~。(2)(副)正当、 正在:~盛。