wèn dá
wèn ān
wèn guān
wèn jiàn
wèn biàn
wèn hǎo
wèn láo
wèn zhěn
wèn dāng
wèn bo
wèn huà
wèn cè
wèn qǐn
wèn niú
wèn chá
wèn xiān
wèn yí
wèn qīn
wèn jīn
wèn jìn
wèn shì
wèn guà
wèn dào
wèn jīng
wèn juàn
wèn yǔ
wèn duān
wèn duàn
wèn huì
wèn shù
wèn jīng
wèn nǐ
wèn zhī
wèn dǐng
wèn hòu
wèn lǐ
wèn qǔ
wèn shì
wèn jiǎo
wèn mù
wèn jiē
wèn yí
wèn qiǎn
wèn tiān
wèn jí
wèn xīn
wèn gé
wèn shàn
wèn juàn
wèn xìn
wèn míng
wèn sú
wèn jūn
wèn àn
wèn tóu
wèn xué
wèn xùn
wèn suì
wèn tú
wèn zhuàng
wèn kěn
wèn kè
wèn zé
wèn zuì
wèn zhǎn
wèn níng
wèn hào
wèn nàn
wèn pìn
wèn duì
wèn méng
wèn fǎ
wèn tí
lá dǐng
hé dǐng
yù dǐng
bǎo dǐng
qiān dǐng
shí dǐng
fāng dǐng
yīn dǐng
yīn dǐng
yán dǐng
míng dǐng
xià dǐng
liáng dǐng
xiǎng dǐng
wǔ dǐng
ná dǐng
hàn dǐng
jiǔ dǐng
pán dǐng
chán dǐng
wén dǐng
fén dǐng
chán dǐng
gàn dǐng
tiáo dǐng
zhuàn dǐng
guān dǐng
yuán dǐng
shì dǐng
kǒng dǐng
wèi dǐng
guī dǐng
pò dǐng
yí dǐng
péi dǐng
zhí dǐng
xǐ dǐng
sān dǐng
qiè dǐng
tái dǐng
yú dǐng
huáng dǐng
gān dǐng
bǔ dǐng
fù dǐng
hū dǐng
wèn dǐng
xīn dǐng
wèi dǐng
cuàn dǐng
zhōu dǐng
dìng dǐng
shāng dǐng
sī dǐng
hóng dǐng
kuāng dǐng
liè dǐng
chán dǐng
hè dǐng
rǎn dǐng
zhōng dǐng
chán dǐng
xuán dǐng
dān dǐng
yào dǐng
chēng dǐng
shén dǐng
chóng dǐng
niú dǐng
lú dǐng
wáng dǐng
hú dǐng
zhēn dǐng
wǎ dǐng
huái dǐng
fēn dǐng
páo dǐng
gào dǐng
rèn dǐng
xiū dǐng
yàn dǐng
xià dǐng
xíng dǐng
fèi dǐng
kuī dǐng
diàn dǐng
jìn dǐng
láo dǐng
zhé dǐng
lóng dǐng
jīn dǐng
xuān dǐng
fù dǐng
shèng dǐng
qiān dǐng
rán dǐng
shì dǐng
gāng dǐng
◎[.好工具]问鼎wèndǐng
⒈ 《左传·宣公三年》:“楚子伐陆浑之戎,遂至于雒,观兵于周疆。
引定王使王孙满劳楚子,楚子问鼎之大小轻重焉。”
禹铸九鼎, 三代视之为国宝。 楚王问鼎,有取而代周之意。后遂称图谋王位为“问鼎”。 《晋书·王敦传》:“﹝敦﹞遂欲专制朝廷,有问鼎之心。”
唐刘知几《史通·叙事》:“论逆臣则呼为问鼎,称巨寇则目以长鲸。”
明屠隆《綵毫记·渔阳鼙鼓》:“国号大燕,伪署文武官爵,敢肆问鼎之奸。”
⒉ 泛指觊觎侵占别国。
引李大钊《警告全国父老书》:“非报德也,非助英也,盖欲伺瑕导隙,借以问鼎神州。”
⒊ 触犯;过问。 清蒲松龄《聊斋志异·孙生》:“﹝辛氏﹞牀头常设锥簪之器以自卫。
引孙屡被刺剟,因就别榻眠。月餘,不敢问鼎。”
郑振铎《插图本中国文学史》第十章一:“像《典论》那样的著作,是同时的诗人们所不敢轻于问鼎的。”
春秋时,楚庄王征伐陆浑的戎人,并于周室疆域上检阅军队。周定王派遣王孙满慰劳,楚庄王便探问九鼎之大小轻重。见《左传.宣公三年》。因九鼎为夏商周三代的传国宝器,楚庄王问鼎有图谋君位之意。后用以指觊觎王位,谋取政权;或指谋取最高荣誉、地位。
问wèn(1)(动)本义:请人解答:~话。(2)(动)为表示关切而询问:慰~。(3)(动)审讯;追究:~供。(4)(动)管;干预:不闻不~。(5)(介)向(某方面或某人要东西):我~他借本书。(6)姓。
鼎读音:dǐng鼎dǐng(1)(名)古代煮东西用的器物;三足两耳:钟~。(2)(副)正当、 正在:~盛。