lù yuán
lù tǐng
lù hǎi
lù fēi
lù shǐ
lù ěr
lù tāi
lù niǎn
lù nǚ
lù jù
lù wǔ
lù jiǎo
lù mèng
lù chái
lù chǎng
lù fān
lù lí
lù lí
lù shǔ
lù gēng
lù jì
lù yǐn
lù tǐng
lù zhài
lù lú
lù zhài
lù háng
lù tóu
lù jiàn
lù jiāo
lù chuáng
lù bì
lù gǎng
lù mí
lù jīn
lù jiǔ
lù mí
lù dǐng
lù fǔ
lù zòng
lù cōng
lù chāo
lù qiú
lù ní
lù jīn
lù dú
lù duǒ
lù méng
lù róng
lù huò
lù zhú
lù gé
lù lù
lù zhuàng
lù yù
lù lì
lù sāi
lù yú
lù míng
lù shù
lù gū
lù hài
lù mì
lù yòu
lù yě
lù zé
lù qī
lù chē
lù mǎ
lù shì
lù méng
lù lú
lù shì
lù chù
lù guān
lù tián
lù bù
lù jiāo
lù dòu
lù biàn
lù gé
lù gǔ
lù pí
lù sàn
jīng míng
xiào míng
tà míng
zì míng
yē míng
bēi míng
hóu míng
chuǎn míng
fèng míng
tuó míng
háo míng
zhōng míng
shēn míng
yīng míng
dòu míng
yīng míng
bí míng
bào míng
tí míng
fēi míng
sī míng
gòu míng
guàn míng
suān míng
zhēng míng
jiāo míng
yī míng
hōng míng
xiāo míng
hán míng
tuān míng
lù míng
yín míng
gòng míng
yù míng
yōng míng
qiāng míng
yú míng
wā míng
chán míng
hū míng
luán míng
xiāo míng
ěr míng
jiàn míng
jiū míng
jī míng
hǒu míng
hè míng
niú míng
hǒu míng
léi míng
zhōng míng
xiào míng
cháng míng
shè míng
yuān míng
āi míng
lóng míng
hé míng
⒈ 鹿鸣叫。
引《诗·小雅·鹿鸣》:“呦呦鹿鸣,食野之苹。”
毛传:“呦呦然鸣而相呼,恳诚发乎中,以兴嘉乐宾客,当有恳诚相招呼以成礼也。”
⒉ 古代宴群臣嘉宾所用的乐歌。源于《诗·小雅·鹿鸣》。据清代学者研究,《鹿鸣》的乐曲至两汉、魏、晋间尚存,后即失传。
引《仪礼·大射》:“小乐正立于西阶东,乃歌《鹿鸣》三终。”
三国魏嵇康《琴赋》:“若次其曲引所宜,则《广陵》、《止息》、《东武》、《太山》、《飞龙》、《鹿鸣》、《鵾鷄》、《游絃》。”
宋王灼《碧鸡漫志》卷一:“古曲音辞存者四:曰《鹿鸣》、《騶虞》、《伐檀》、《文王》。”
后科举时代,以举人中式为赋鹿鸣。 唐韩愈《送杨少尹序》:“杨侯始冠,举於其乡,歌鹿鸣而来也。”
清姚鼐《哭孔撝约三十二韵》:“鹿鸣君始赋,骏骨窃先知。”
⒊ 指鹿鸣宴。
引唐元稹《桐花》诗:“君若傲贤雋,鹿鸣有食芩。”
宋张世南《游宦纪闻》卷六:“忽一日,告从姪庆辰云:‘作宵梦赵宰拉赴鹿鸣,与公邻坐,已而杳然。’”
清平步青《霞外攟屑·斠书·<篷窗随录><篷窗续录>》:“方伯庚午以重赴鹿鸣,加头品顶戴。”
⒋ 借指科举考试。
引明叶宪祖《碧莲绣符》第八折:“吾本章斌名姓,鹿鸣徼幸居先。”
太平天囯洪仁玕《干王洪宝制》:“况我真圣主文武同科,鹿鸣与鹰扬并重。”
《平山冷燕》第十八回:“明日鹿鸣得意,上苑看花,天子定当刮目。”
鹿鸣叫。
鹿lù(1)(名)哺乳动物;种类很多;四肢细长;尾巴短;一般雄兽头上有角;嫩角上有茸毛;内含血液;是贵重的药材。(2)(Lù)姓。
鸣读音:míng鸣míng(1)(动)(鸟兽或昆虫)叫:鸡~|蝉~。(2)(动)发出声音;使发出声音:雷~|耳~。(3)(动)表达;发表(情感、意见、主张):~谢|~冤。