xiá fú
xiá gèn
xiá xī
xiá xiū
xiá bèi
xiá wù
xiá yì
xiá xiū
xiá gǔ
xiá miǎn
xiá mèi
xiá xiǎng
xiá dùn
xiá lù
xiá shì
xiá miáo
xiá chǎng
xiá qí
xiá sì
xiá níng
xiá kuò
xiá jiāng
xiá róng
xiá jiè
xiá qī
xiá qíng
xiá suàn
xiá jīn
xiá lǎng
xiá cè
xiá sēn
xiá yì
xiá piān
xiá líng
xiá shēn
xiá bāng
xiá dài
xiá sū
xiá biǎo
xiá méng
xiá jī
xiá cháng
xiá sōu
xiá shēng
xiá qī
xiá tì
xiá fèn
xiá zhú
xiá xùn
xiá dùn
xiá yán
xiá ào
xiá dēng
xiá fēng
xiá chǎn
xiá miǎo
xiá xiǎn
xiá chàng
xiá pì
xiá guān
xiá mài
xiá shì
xiá ěr
xiá jiōng
xiá chēn
xiá ěr
xiá bù
xiá diàn
xiá chóu
xiá jiǔ
xiá chāo
xiá liè
xiá mù
xiá kuàng
xiá kàn
xiá lù
xiá mèi
xiá cāng
xiá shòu
xiá chāng
xiá jǔ
xiá fān
xiá zōu
xiá yáng
xiá sī
xiá fú
xiá qián
xiá jié
xiá piāo
xiá jué
xiá zhì
xiá jì
xiá jǐng
xiá zhǐ
xiá xiòng
xiá nián
xiá lòu
xiá yuè
xiá wù
xiá jì
xiá cù
xiá gù
xiá bào
xiá yīn
xiá sù
xiá guǎng
xiá qí
xiá yì
xiá rǎng
xiá dí
xiá jiǎo
xiá shēng
xiá qìng
xiá yuǎn
xiá jiǒng
xiá chuán
xiá kǎi
xiá biāo
xiá juàn
xiá dǎo
xiá huāng
xiá míng
xiá jiǎo
xiá niàn
xiá fāng
xiá gé
xiá qì
xiá jì
xiá zhì
xiá jìn
xiá xiān
xiá lǎn
xiá pèi
xiá gǒu
xiá lì
xiá cè
xiá yù
xiá jí
xiá bǎn
xiá kuī
xiá guài
xiá zhān
xiá lài
xiá dì
xiá zuò
xiá zōng
xiá bīn
jiǔ kuàng
yuàn kuàng
xiá kuàng
háo kuàng
xiāo kuàng
cū kuàng
jiǒng kuàng
dài kuàng
xiǎn kuàng
xiù kuàng
lí kuàng
wú kuàng
zhào kuàng
liáng kuàng
shū kuàng
chāo kuàng
zǔ kuàng
huī kuàng
zhāo kuàng
kuān kuàng
yuǎn kuàng
guān kuàng
huá kuàng
kāi kuàng
liáo kuàng
jiǎn kuàng
yí kuàng
níng kuàng
yōu kuàng
hóng kuàng
wú kuàng
xuán kuàng
xiǎo kuàng
gāo kuàng
chóng kuàng
kuí kuàng
hóng kuàng
mí kuàng
tōng kuàng
qīng kuàng
shī kuàng
yōu kuàng
pín kuàng
qù kuàng
tián kuàng
fèi kuàng
píng kuàng
xián kuàng
míng kuàng
kuí kuàng
chōng kuàng
fàng kuàng
xióng kuàng
liáo kuàng
yě kuàng
qīng kuàng
yuān kuàng
hóng kuàng
hào kuàng
xuān kuàng
zhēn kuàng
hóng kuàng
yān kuàng
gū kuàng
yá kuàng
yīn kuàng
gǔ kuàng
xū kuàng
chí kuàng
kōng kuàng
xī kuàng
fēng kuàng
yí kuàng
⒈ 辽阔;辽远。
引《南史·陈纪上·武帝》:“二南崇絶,四履遐旷,泱泱表海,祚土维齐;巖巖泰山,俾侯于鲁。”
南朝陈徐陵《移齐文》:“洞庭遐旷,兵食殷阜。”
唐司空曙《为李魏公赋谢汧公》诗:“白雪高吟际,青霄远望中。谁言路遐旷,宫徵暗相通。”
⒉ 抱负远大;胸怀宽阔。
引《隋书·李穆传》:“器宇弘深,风猷遐旷。”
唐吴筠《步虚词》之八:“天人诚遐旷,欢泰不可量。”
五代王定保《唐摭言·知己》:“宏农杨拯士扶,敏而安道; 清河房垂翼明志而好古; 河东柳识方明,遐旷而才:是皆慕元者也。”
遐xiá(1)(形)〈书〉远:~迩|~想。(2)(形)〈书〉长久:~龄。
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。