huī bì
huī jié
huī huài
huī tuí
huī wáng
huī kuàng
huī dǎn
huī tuí
huī bài
huī cuī
huī fèi
huī tuí
huī duò
huī dùn
huī màn
huī zhí
huī yì
huī xíng
huī wěn
huī zhuì
huī duò
huī luò
huī tū
huī diān
huī guān
huī fàng
huī sǔn
huī chí
huī liè
huī là
huī mí
huī chè
huī lún
huī líng
huī pǐ
huī míng
huī cuǒ
huī xiè
hóng kuàng
xuán kuàng
yí kuàng
xuān kuàng
hóng kuàng
cū kuàng
chí kuàng
níng kuàng
fàng kuàng
yuǎn kuàng
gǔ kuàng
chāo kuàng
fēng kuàng
xī kuàng
kāi kuàng
tián kuàng
xián kuàng
zǔ kuàng
chóng kuàng
huī kuàng
tōng kuàng
jiǒng kuàng
yōu kuàng
yān kuàng
hóng kuàng
qīng kuàng
xiù kuàng
yě kuàng
yá kuàng
yuàn kuàng
kōng kuàng
qīng kuàng
píng kuàng
xiǎo kuàng
kuān kuàng
zhāo kuàng
wú kuàng
kuí kuàng
hào kuàng
guān kuàng
qù kuàng
gāo kuàng
liáo kuàng
kuí kuàng
xióng kuàng
liáo kuàng
yí kuàng
yōu kuàng
jiǎn kuàng
fèi kuàng
xiǎn kuàng
yuān kuàng
míng kuàng
yīn kuàng
dài kuàng
chōng kuàng
gū kuàng
lí kuàng
shū kuàng
hóng kuàng
zhào kuàng
jiǔ kuàng
pín kuàng
huá kuàng
liáng kuàng
mí kuàng
háo kuàng
xiāo kuàng
xū kuàng
xiá kuàng
zhēn kuàng
shī kuàng
wú kuàng
⒈ 旷废。
引宋司马光《谢检讨启》:“原立官之甚重,宜择士以恪居,岂容冒尘,坐致隳旷。”
1. 毁坏;崩毁:“隳人之城郭。”
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。