yá zhù
yá liú
yá diāo
yá gǒu
yá shí
yá zhāng
yá yán
yá chen
yá jù
yá huì
yá niè
yá bō
yá chéng
yá jiǎo
yá chē
yá niè
yá qiān
yá rén
yá xiāng
yá jì
yá hù
yá kuàng
yá jiǎn
yá chǐ
yá hé
yá zhāng
yá chá
yá bù
yá nuò
yá pèi
yá jī
yá guì
yá chóu
yá diàn
yá lì
yá lún
yá xián
yá zhóu
yá qì
yá táng
yá zhàng
yá xì
yá qín
yá zhàng
yá cí
yá de
yá jiāng
yá shòu
yá suàn
yá lún
yá zhuī
yá suǐ
yá tuī
yá zhāng
yá láng
yá ér
yá ǎi
yá gēn
yá shēng
yá wéi
yá gān
yá dào
yá mén
yá kuài
yá shāng
yá chǐ
yá zǎo
yá jiē
yá guǎn
yá chuí
yá sǎo
yá jù
yá guān
yá bǎn
yá gān
yá shì
yá bǎn
yá yín
yá jiān
yá xiān
yá yá
yá fú
yá dào
yá pán
yá kou
yá zhā
yá yī
yá chuí
yá fěn
yá pái
yá chuáng
yá fèng
yá gòu
yá yīn
yá zhǎo
yá jiá
yá bīng
yá ǎo
yá liè
yá jiàn
yá pó
yá dāo
yá gāo
yá chuí
yá sè
yá qǐ
yá qí
yá guān
yá shì
yá jì
yá gǔ
yá zi
zǔ kuàng
yí kuàng
kuān kuàng
níng kuàng
xióng kuàng
chōng kuàng
yí kuàng
tián kuàng
jiǎn kuàng
hóng kuàng
zhēn kuàng
cū kuàng
shū kuàng
yōu kuàng
xiù kuàng
huī kuàng
gāo kuàng
huá kuàng
qù kuàng
gǔ kuàng
liáo kuàng
fàng kuàng
zhào kuàng
pín kuàng
yān kuàng
chāo kuàng
hào kuàng
xiǎn kuàng
yě kuàng
jiǒng kuàng
gū kuàng
wú kuàng
yuàn kuàng
qīng kuàng
jiǔ kuàng
fèi kuàng
zhāo kuàng
chóng kuàng
mí kuàng
dài kuàng
liáng kuàng
qīng kuàng
xián kuàng
xiá kuàng
xiǎo kuàng
xū kuàng
hóng kuàng
yuǎn kuàng
lí kuàng
kōng kuàng
háo kuàng
hóng kuàng
yuān kuàng
xuán kuàng
guān kuàng
xiāo kuàng
míng kuàng
xī kuàng
tōng kuàng
kāi kuàng
yīn kuàng
yá kuàng
yōu kuàng
liáo kuàng
kuí kuàng
shī kuàng
chí kuàng
píng kuàng
kuí kuàng
hóng kuàng
wú kuàng
fēng kuàng
xuān kuàng
⒈ 伯牙和师旷的并称。二人皆春秋时著名音乐高手。
引汉班固《答宾戏》:“若乃牙旷清耳於管絃, 离娄眇目於毫分。”
⒉ 泛指精通音乐的人。
引晋司马彪《赠山涛》诗:“班匠不我顾, 牙旷不我録。”
唐白居易《法曲歌》:“愿求牙旷正华音,不令夷夏相交侵。”
宋韩维《览梅圣俞诗编》诗:“安得牙旷手,提耳发其聪。”
牙yá(1)(名)牙齿:门~|镶~|~医。(2)(名)特指象牙:~筷|~章。(3)(名)形状像牙齿的东西:~子。(4)(名)(Yá)姓。牙yá(名)(~子)旧时为买卖双方撮合从中取得佣金的人。
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。