kǒng wéi
kǒng qiáo
kǒng qún
kǒng xíng
kǒng zhāng
kǒng zhōu
kǒng gài
kǒng guī
kǒng zhèng
kǒng jí
kǒng miào
kǒng láo
kǒng zāng
kǒng xiū
kǒng jī
kǒng xì
kǒng yǎn
kǒng jiāo
kǒng dào
kǒng rèn
kǒng kǒu
kǒng lín
kǒng niǎo
kǒng luán
kǒng yóu
kǒng fāng
kǒng shuò
kǒng wēi
kǒng xià
kǒng wǔ
kǒng zhí
kǒng shèng
kǒng gōng
kǒng hú
kǒng jiā
kǒng shí
kǒng wǔ
kǒng táng
kǒng xiōng
kǒng zhāo
kǒng rén
kǒng xié
kǒng bì
kǒng xí
kǒng jiān
kǒng jiù
kǒng zūn
kǒng yàn
kǒng miào
kǒng dòng
kǒng jué
kǒng jiǎ
kǒng xuān
kǒng yīn
kǒng lǎo
kǒng lì
kǒng mào
kǒng jiē
kǒng jí
kǒng jiē
kǒng hào
kǒng zǐ
kǒng zhāng
kǒng yáo
kǒng mèng
kǒng yàn
kǒng jiào
kǒng róng
kǒng fù
kǒng xué
kǒng huái
kǒng shì
kǒng chì
kǒng yán
kǒng jìng
kǒng mén
kǒng mò
kǒng dān
kǒng dé
kǒng zuǒ
kǒng yáng
kǒng dǐng
kǒng zēng
kǒng fù
kǒng míng
kǒng xiū
kǒng què
kǒng yè
kǒng qiào
kǒng duō
kǒng cuì
kǒng mù
kǒng yuē
kǒng shū
kǒng zhào
kǒng fǔ
kǒng cuì
kǒng jí
儒家代表人物孔子[.好工具]和孟子的并称。
⒈ 儒家代表人物孔子和孟子的并称。
引晋张协《洛禊赋》:“於是搢绅先生,啸儔命友,携朋接党,冠童八九,主希孔孟,宾慕颜柳。临涯咏唫,濯足挥手。”
宋王安石《哭梅圣俞》诗:“栖栖孔孟葬鲁邹,后始卓犖称軻丘。”
元郝经《原古上元学士》诗:“麟死九鼎沦,万世无孔孟。文字糠粃餘,扶藉不絶圣。”
清朱轼《<张子全书>序》:“以《易》为宗,以《中庸》为体,以孔孟为法。”
孔子与孟子的合称。为我国儒家代表人物。
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
孟读音:mèng孟mèng(1)(形)指农历一季的第一个月。参看“仲”、“季”。(2)(形)旧时在兄弟排行里代表最大的。(3)(形)(Mèng)姓。