jiǎ chǔ
xī chǔ
chen chǔ
xīn chǔ
xīn chǔ
cōng chǔ
huá chǔ
cuò chǔ
huī chǔ
jí chǔ
èr chǔ
chuí chǔ
zhàng chǔ
xià chǔ
shāng chǔ
xiàn chǔ
chuí chǔ
jiàn chǔ
héng chǔ
kǎo chǔ
mán chǔ
huāng chǔ
cháng chǔ
āi chǔ
sān chǔ
zǔ chǔ
kǎo chǔ
shēn chǔ
tà chǔ
jùn chǔ
suān chǔ
qī chǔ
píng chǔ
tòng chǔ
cè chǔ
jī chǔ
liǎng chǔ
bēi chǔ
bà chǔ
jǐ chǔ
cǎn chǔ
xīn chǔ
shù chǔ
zhēn chǔ
xī chǔ
jī chǔ
páng chǔ
zhāng chǔ
chuàng chǔ
huān chǔ
jiǎ chǔ
chóu chǔ
jīng chǔ
dào chǔ
sù chǔ
kǔ chǔ
hè chǔ
sàn chǔ
nán chǔ
cún chǔ
chuàng chǔ
zé chǔ
kù chǔ
hán chǔ
fán chǔ
běi chǔ
qīng chu
péng chǔ
qiáo chǔ
qí chǔ
wú chǔ
chuí chǔ
jùn chǔ
bǎng chǔ
biān chǔ
jiǎ chǔ
犹篣捶。篣,通“搒 ”。
《后汉书·袁绍传》:“故太尉杨彪 ,歷典二司,元纲极位。 操因睚眦,被以非罪,篣楚并兼,五毒俱至,触情放慝,不顾宪章。”
篣和楚皆为打人的刑具,篣楚即鞭笞击打。
如:「外国有些学校,学生受罚时,统由校长来执行篣楚。」
1. 竹箕。
2. 竹名。
楚读音:chǔ楚chǔ(1)(形)〈书〉痛苦:苦~。(2)(名)牡荆;落叶灌木;开青色或紫色的穗状小花;鲜叶供药用。(3)古国名。在今湖南;湖北一带;战国七雄之一:~国。(4)姓。