mán shēng
mán dàn
mán yáo
mán chuí
mán tuó
mán zhā
mán zi
mán hé
mán tǔ
mán jī
mán zhān
mán huā
mán liáo
mán yáo
mán yì
mán mán
mán xià
mán kē
mán sú
mán guǒ
mán xián
mán mò
mán pái
mán qiáng
mán jì
mán chàng
mán chóng
mán zuǒ
mán bào
mán zuò
mán yīn
mán mín
mán huì
mán gū
mán jiǔ
mán jiǎo
mán biān
mán gǔ
mán téng
mán chán
mán yí
mán guǎng
mán gàn
mán niáng
mán kè
mán máo
mán qiáng
mán xìng
mán bù
mán zhàng
mán shū
mán jīng
mán qí
mán jūn
mán xuē
mán mò
mán lì
mán chù
mán jiāng
mán lì
mán tíng
mán xuē
mán dòng
mán qín
mán chǔ
mán yě
mán chá
mán yāo
mán zhēn
mán xī
mán jué
mán fāng
mán jīng
mán wáng
mán zhǐ
mán zuò
mán huāng
mán tóng
mán hàn
mán jiāo
mán hèng
mán tóng
mán chù
mán qì
mán yān
mán zú
mán yí
mán nán
mán gōng
mán mò
fǔ kuài
mán luò
mán nú
mán fǔ
mán rén
mán kòu
mán jǐn
mán yǒng
mán chuán
mán yín
mán jiān
mán huò
mán fú
mán dí
mán bó
mán lǐ
mán mò
mán bó
mán lǔ
mán guō
mán cūn
mán lǐ
mán pó
mán shì
mán jūn
mán ér
mán sài
mán yǔ
mán huà
mán wéi
mán lì
mán pí
mán zhuāng
mán jìn
mán chuáng
mán tóu
mán dǐ
mán shì
mán qiú
mán gē
mán zōu
xiàn chǔ
bǎng chǔ
chen chǔ
hán chǔ
huān chǔ
kù chǔ
liǎng chǔ
zhāng chǔ
kǔ chǔ
wú chǔ
běi chǔ
hè chǔ
xīn chǔ
jīng chǔ
cháng chǔ
kǎo chǔ
jiǎ chǔ
xī chǔ
péng chǔ
zhàng chǔ
chuí chǔ
héng chǔ
èr chǔ
dào chǔ
jiǎ chǔ
bà chǔ
jǐ chǔ
tòng chǔ
suān chǔ
nán chǔ
páng chǔ
chuí chǔ
huāng chǔ
shēn chǔ
shāng chǔ
jí chǔ
kǎo chǔ
xīn chǔ
xīn chǔ
xià chǔ
jùn chǔ
shù chǔ
jiàn chǔ
sàn chǔ
cè chǔ
cún chǔ
huī chǔ
chuàng chǔ
jī chǔ
fán chǔ
mán chǔ
jùn chǔ
xī chǔ
qī chǔ
zé chǔ
cǎn chǔ
zhēn chǔ
cuò chǔ
qīng chu
zǔ chǔ
huá chǔ
cōng chǔ
píng chǔ
sù chǔ
āi chǔ
qí chǔ
jī chǔ
qiáo chǔ
chóu chǔ
biān chǔ
chuí chǔ
sān chǔ
chuàng chǔ
tà chǔ
jiǎ chǔ
bēi chǔ
⒈ 即蛮荆。参见“蛮荆”。
引唐柳宗元《送辛殆庶下第游南郑序》:“辛生尝南依蛮楚,专志於学。”
集注引孙汝听曰:“﹝蛮楚﹞谓荆州也。”
蛮mán(1)(形)粗野;凶恶;不通情理:野~|~不讲理。(2)(名)我国古代称南方的民族。(3)(副)〈方〉很;挺:~好。
楚读音:chǔ楚chǔ(1)(形)〈书〉痛苦:苦~。(2)(名)牡荆;落叶灌木;开青色或紫色的穗状小花;鲜叶供药用。(3)古国名。在今湖南;湖北一带;战国七雄之一:~国。(4)姓。