cuī cuò
cuī lún
cuī cuì
cuī nǜ
cuī cán
cuī kū
cuī jué
cuī bài
cuī bō
cuī xīn
cuī tuí
cuī huǐ
cuī shā
cuī rǔ
cuī zhé
cuī qiāng
cuī xiè
cuī jiǎo
cuī xiǔ
cuī xiàn
cuī chù
cuī tiǎn
cuī yì
cuī cuò
cuī cuì
cuī méi
cuī fú
cuī jǔ
cuī chuàng
cuī cuò
cuī tā
cuī fú
cuī lā
cuī luò
cuī zuī
cuī shāo
cuī pǐ
cuī jué
cuī fēng
cuī tuí
cuī fāng
cuī huài
cuī zuó
cuī pū
cuī bī
cuī chú
cuī xián
cuī yán
cuī mí
cuī lè
cuī liè
cuī tuí
cuī jiān
cuī pò
cuī cáng
cuī bì
cuī běi
cuī gān
cuī xián
cuī wù
cuī miè
cuī shāng
cuī cuò
cuī bāo
cuī qū
cuī wěi
líng huài
shāng huài
xiǔ huài
huī huài
xīng huài
niān huài
táo huài
bèi huài
duò huài
pǐ huài
tà huài
sàn huài
chǒng huài
yì huài
què huài
xì huài
tuó huài
liáng huài
duò huài
jǔ huài
bāo huài
bì huài
pò huài
tū huài
jī huài
fā huài
cuī huài
shǐ huài
gǔ huài
bēng huài
chéng huài
sǔn huài
zhuàng huài
huǐ huài
kān huài
yán huài
xiāo huài
hǎo huài
jué huài
náo huài
chí huài
bì huài
nòng huài
cán huài
wū huài
fǔ huài
làn huài
bài huài
chè huài
tì huài
bèi huài
tuí huài
záo pī
zāo huài
duò huài
lún huài
biàn huài
jiān huài
niè huài
quē huài
shā huài
dǎo huài
zǔ huài
fèi huài
qǐn huài
duàn huài
niè huài
⒈ 毁坏;损害。
引唐元稹《上令狐相公诗启》:“始闻相公记忆,累旬以来,实惧粪土之墙,庇以大厦,便不摧坏,永为版筑之误。”
宋罗大经《鹤林玉露》卷二:“此虽小事,然摧坏小官气节,关係却大。”
清叶廷琯《吹网录·三河县辽碑》:“怒涛断岸,多致摧坏。”
摧毁、破坏。
摧cuī(动)折断、破坏:~折。
坏读音:huài,pēi,pī,péi[ huài ]1. 不好的;恶劣的,与“好”相对:坏人。坏事。坏习惯。
2. 东西受了损伤,被毁:破坏。败坏。
3. 坏主意:使坏。
4. 用在某些动词或形容词后,表示程度深:忙坏了。