chuī fā
chuī fú
chuī xiāo
chuī shā
chuī dí
chuī chuī
chuī jīn
chuī fèng
chuī zhú
chuī hún
chuī sòng
chuī huǒ
chuī shào
chuī yú
chuī yān
chuī chún
chuī zhì
chuī yún
chuī xī
chuī shà
chuī huáng
chuī jī
chuī tái
chuī rǔ
chuī jiǎo
chuī máo
chuī xǔ
chuī dēng
chuī sàn
chuī téng
chuī zòu
chuī jìng
chuī chàng
chuī pěng
chuī líng
chuī tóng
chuī dòng
chuī lún
chuī shǒu
chuī hǔ
chuī da
chuī líng
chuī nòng
chuī bò
chuī luó
chuī shēng
chuī huā
chuī niú
chuī guǎn
chuī léi
chuī chí
chuī hū
chuī ǒu
chuī wàn
chuī yáng
chuī méi
chuī jī
chuī qiú
chuī pāi
chuī tán
chuī lǜ
chuī qiāng
chuī yè
chuī guǎn
chuī lè
chuī tǒng
chuī fēng
chuī xū
chuī gǔ
chuī xū
chuī shuā
chuī huī
chuī jī
chuī zǐ
chuī biān
chuī suǒ
chuī jiā
chuī sù
chuī mào
chuī dàng
chuī chén
chuī hǒu
chuī yù
⒈ 吹奏竽。竽,管乐器。
引《战国策·齐策一》:“临淄甚富而实,其民无不吹竽鼓瑟,击筑弹琴。”
⒉ 谓滥竽充数。典出《韩非子·内储说上》:“齐宣王使人吹竽,必三百人, 南郭处士请为王吹竽, 宣王説之,廪食以数百人。
引宣王死, 湣王立,好一一听之,处士逃。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·声律》:“若长风之过籟, 南郭之吹竽耳。”
后亦用作自谦之词。 唐韩愈《和席八十二韵》:“倚玉难藏拙,吹竽久混真。”
况周颐《蕙风词话》卷三:“某也孱资琐质,误恩偶及,亦復与吹竽之部。”
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
竽读音:yú竽yú(名)古乐器;形状象现在的笙:滥~充数。