chuī shā
chuī sòng
chuī huā
chuī hǒu
chuī chàng
chuī huǒ
chuī jī
chuī máo
chuī nòng
chuī zhì
chuī yún
chuī méi
chuī wàn
chuī léi
chuī luó
chuī pāi
chuī jìng
chuī tǒng
chuī jīn
chuī hū
chuī sàn
chuī hún
chuī shuā
chuī xū
chuī shà
chuī fèng
chuī xī
chuī tái
chuī jiā
chuī shào
chuī niú
chuī fā
chuī dòng
chuī yān
chuī guǎn
chuī rǔ
chuī da
chuī jī
chuī dàng
chuī xǔ
chuī shǒu
chuī sù
chuī lún
chuī hǔ
chuī lǜ
chuī lè
chuī dí
chuī chí
chuī xiāo
chuī suǒ
chuī shēng
chuī dēng
chuī qiāng
chuī bò
chuī huī
chuī chún
chuī biān
chuī qiú
chuī chuī
chuī tán
chuī zhú
chuī yú
chuī pěng
chuī tóng
chuī ǒu
chuī fú
chuī gǔ
chuī yáng
chuī yù
chuī téng
chuī fēng
chuī jiǎo
chuī zòu
chuī líng
chuī jī
chuī guǎn
chuī zǐ
chuī líng
chuī huáng
chuī xū
chuī chén
chuī mào
chuī yè
míng xiāo
dòng xiāo
sháo xiāo
xíng xiāo
lín xiāo
luán xiāo
chuī xiāo
dà xiāo
wěi xiāo
wén xiāo
jiā xiāo
gǔ xiāo
bì xiāo
duǎn xiāo
sòng xiāo
bí xiāo
dú xiāo
chǔ xiāo
qióng xiāo
qín xiāo
yù xiāo
lóng xiāo
fèng xiāo
fēng xiāo
héng xiāo
pái xiāo
gōng xiāo
shēng xiāo
⒈ 吹奏箫管。
引《史记·周勃世家》:“勃以织薄曲为生,常为人吹簫给丧事。”
唐杜牧《寄扬州韩绰判官》诗:“二十四桥明月夜,玉人何处教吹簫。”
清钱谦益《偶读<史记>戏书纸尾》诗之二:“牘背千金狱始明,吹簫织薄可怜生。”
⒉ 用伍子胥吴市吹箫乞食事,谓乞食。详“吴市吹簫”。
引唐虞世南《结客少年场行》:“吹簫入吴市,击筑游燕肆。”
郁达夫《怀扬州》诗:“乱掷黄金买阿娇,穷来吴市再吹簫。”
⒊ 汉刘向《列仙传·萧史》:“萧史者, 秦穆公时人也,善吹簫,能致孔雀、白鹤於庭。
引穆公有女字弄玉好之,公遂以女妻焉。”
后遂以“吹簫”为缔结婚姻的典实。 唐白居易《得景请预驸马所司欲科家长罪不伏判》:“选吹簫之匹,虽则未获真人;预傅粉之郎,岂可滥收庶子?”
明陈汝元《金莲记·小星》:“好遂吹簫愿,喜嬴臺乘鸞风便。”
吹奏箫乐。
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
箫读音:xiāo箫(名)管乐器;用竹管做成。