词人


词人的组词


词气

cí qì

词源

cí yuán

词学

cí xué

词侍

cí shì

词采

cí cǎi

词魔

cí mó

词章

cí zhāng

词根

cí gēn

词序

cí xù

词社

cí shè

词业

cí yè

词状

cí zhuàng

词臣

cí chén

词庭

cí tíng

词致

cí zhì

词文

cí wén

词名

cí míng

词峰

cí fēng

词史

cí shǐ

词腔

cí qiāng

词官

cí guān

词流

cí liú

词丈

cí zhàng

词性

cí xìng

词辨

cí biàn

词禁

cí jìn

词华

cí huá

词尾

cí wěi

词犯

cí fàn

词牋

cí jiān

词义

cí yì

词手

cí shǒu

词筩

cí tǒng

词掖

cí yè

词峯

cí fēng

词纸

cí zhǐ

词作

cí zuò

词言

cí yán

词类

cí lèi

词理

cí lǐ

词卷

cí juàn

词雄

cí xióng

词意

cí yì

词锋

cí fēng

词友

cí yǒu

词雅

cí yǎ

词伯

cí bó

词馆

cí guǎn

词乖

cí guāi

词因

cí yīn

词林

cí lín

词价

cí jià

词艺

cí yì

词札

cí zhá

词条

cí tiáo

词心

cí xīn

词素

cí sù

词英

cí yīng

词园

cí yuán

词柄

cí bǐng

词费

cí fèi

词语

cí yǔ

词牌

cí pái

词囿

cí yòu

词汇

cí huì

词客

cí kè

词项

cí xiàng

词筒

cí tǒng

词案

cí àn

词家

cí jiā

词命

cí mìng

词典

cí diǎn

词彩

cí cǎi

词头

cí tóu

词谊

cí yì

词隐

cí yǐn

词府

cí fǔ

词吐

cí tǔ

词职

cí zhí

词志

cí zhì

词曹

cí cáo

词笔

cí bǐ

词组

cí zǔ

词技

cí jì

词苑

cí yuàn

词传

cí chuán

词才

cí cái

词海

cí hǎi

词调

cí diào

词形

cí xíng

词谱

cí pǔ

词律

cí lǜ

词位

cí wèi

词元

cí yuán

词目

cí mù

词余

cí yú

词约

cí yuē

词诉

cí sù

词体

cí tǐ

词骨

cí gǔ

词说

cí shuō

词句

cí jù

词署

cí shǔ

词貌

cí mào

词科

cí kē

词综

cí zōng

词坛

cí tán

词族

cí zú

词翰

cí hàn

词杰

cí jié

词笺

cí jiān

词库

cí kù

词穹

cí qióng

词派

cí pài

词色

cí sè

词盟

cí méng

词旨

cí zhǐ

词缀

cí zhuì

词波

cí bō

词指

cí zhǐ

词话

cí huà

词黄

cí huáng

词象

cí xiàng

词门

cí mén

词向

cí xiàng

词忏

cí chàn

词题

cí tí

词宗

cí zōng

词狱

cí yù

词闱

cí wéi

词法

cí fǎ

词牒

cí dié

词级

cí jí

词涂

cí tú

词儿

cí ér

词眼

cí yǎn

词锷

cí è

词场

cí chǎng

词曲

cí qǔ

词匠

cí jiàng

词品

cí pǐn

词首

cí shǒu

词赋

cí fù

词格

cí gé

词垣

cí yuán

词穷

cí qióng

词癖

cí pǐ

词境

cí jìng

词士

cí shì

词藻

cí zǎo

词主

cí zhǔ

词训

cí xùn

词惭

cí cán

词讼

cí sòng

词韵

cí yùn

词令

cí lìng

词人

cí rén

词辩

cí biàn

词仙

cí xiān


缁人

zī rén

显人

xiǎn rén

忍人

rěn rén

妇人

fù rén

懒人

lǎn rén

同人

tóng rén

荒人

huāng rén

谍人

dié rén

歹人

dǎi rén

灵人

líng rén

翅人

chì rén

暍人

yē rén

审人

shěn rén

哲人

zhé rén

吏人

lì rén

住人

zhù rén

楞人

léng rén

寻人

xún rén

牛人

niú rén

谷人

gǔ rén

篙人

gāo rén

少人

shǎo rén

赘人

zhuì rén

常人

cháng rén

狥人

xùn rén

石人

shí rén

尽人

jìn rén

武人

wǔ rén

樵人

qiáo rén

涂人

tú rén

病人

bìng rén

嬖人

bì rén

么人

me rén

杂人

zá rén

涓人

juān rén

舁人

yú rén

讳人

huì rén

竫人

jìng rén

觇人

chān rén

盗人

dào rén

亵人

xiè rén

淳人

chún rén

寺人

sì rén

乔人

qiáo rén

皙人

xī rén

叛人

pàn rén

炮人

pào rén

易人

yì rén

贱人

jiàn rén

望人

wàng rén

怄人

òu rén

步人

bù rén

愚人

yú rén

归人

guī rén

疑人

yí rén

晳人

xī rén

屈人

qū rén

艺人

yì rén

孅人

qiān rén

伟人

wěi rén

矮人

ǎi rén

损人

sǔn rén

贼人

zéi rén

学人

xué rén

门人

mén rén

等人

děng rén

丢人

diū rén

浮人

fú rén

罾人

zēng rén

鼓人

gǔ rén

讬人

tuō rén

川人

chuān rén

竖人

shù rén

乞人

qǐ rén

祝人

zhù rén

浪人

làng rén

防人

fáng rén

客人

kè rén

讹人

é rén

燧人

suì rén

字人

zì rén

送人

sòng rén

诡人

guǐ rén

喒人

zán rén

舟人

zhōu rén

餧人

wèi rén

廪人

lǐn rén

迁人

qiān rén

诉人

sù rén

滑人

huá rén

彼人

bǐ rén

异人

yì rén

愛人

ài rén

惮人

dàn rén

镂人

lòu rén

军人

jūn rén

番人

fān rén

迷人

mí rén

饷人

xiǎng rén

引人

yǐn rén

夸人

kuā rén

枉人

wǎng rén

轻人

qīng rén

功人

gōng rén

穰人

ráng rén

骚人

sāo rén

涉人

shè rén

华人

huá rén

倾人

qīng rén

敵人

dí rén

鄙人

bǐ rén

坏人

huài rén

稠人

chóu rén

感人

gǎn rén

农人

nóng rén

遁人

dùn rén

府人

fǔ rén

逢人

féng rén

幻人

huàn rén

白人

bái rén

生人

shēng rén

邮人

yóu rén

难人

nán rén

诗人

shī rén

瞽人

gǔ rén

今人

jīn rén

老人

lǎo rén

勺人

sháo rén

冰人

bīng rén

缮人

shàn rén

歪人

wāi rén

诓人

kuāng rén

舌人

shé rén

是人

shì rén

低人

dī rén

哗人

huá rén

名人

míng rén

騷人

sāo rén

近人

jìn rén

邑人

yì rén

丈人

zhàng ren

商人

shāng rén

嚣人

xiāo rén

使人

shǐ rén

豺人

chái rén

弱人

ruò rén

起人

qǐ rén

奄人

yān rén

踩人

cǎi rén

宫人

gōng rén

材人

cái rén

恋人

liàn rén

量人

liàng rén

朽人

xiǔ rén

愁人

chóu rén

峒人

dòng rén

炊人

chuī rén

得人

dé rén

令人

lìng rén

歉人

qiàn rén

坊人

fāng rén

化人

huà rén

谎人

huǎng rén

火人

huǒ rén

四人

sì rén

器人

qì rén

逗人

dòu rén

骇人

hài rén

为人

wèi rén

撢人

dǎn rén

超人

chāo rén

混人

hùn rén

狠人

hěn rén

古人

gǔ rén

丁人

dīng rén

私人

sī rén

圣人

shèng rén

田人

tián rén

惡人

è rén

散人

sǎn rén

佼人

jiǎo rén

代人

dài rén

信人

xìn rén

仆人

pú rén

士人

shì rén

线人

xiàn rén

管人

guǎn rén

某人

mǒu rén

调人

tiáo rén

铜人

tóng rén

倈人

lái rén

密人

mì rén

忧人

yōu rén

繁人

fán rén

痤人

cuó rén

灰人

huī rén

深人

shēn rén

椠人

qiàn rén

捞人

lāo rén

鸡人

jī rén

臣人

chén rén

猥人

wěi rén

麦人

mài rén

伤人

shāng rén

畴人

chóu rén

误人

wù rén

职人

zhí rén

宜人

yí rén

热人

rè rén

遽人

jù rén

宗人

zōng rén

酒人

jiǔ rén

放人

fàng rén

憸人

xiān rén

活人

huó rén

许人

xǔ rén

戮人

lù rén

马人

mǎ rén

鹰人

yīng rén

证人

zhèng rén

智人

zhì rén

示人

shì rén

恭人

gōng rén

怪人

guài rén

忙人

máng rén

牙人

yá rén

绝人

jué rén

菜人

cài rén

邻人

lín rén

急人

jí rén

灶人

zào rén

萌人

méng rén

两人

liǎng rén

刺人

cì rén

鉴人

jiàn rén

爵人

jué rén

弓人

gōng rén

王人

wáng rén

监人

jiān rén

吾人

wú rén

二人

èr rén

歌人

gē rén

长人

cháng rén

泠人

líng rén

理人

lǐ rén

轮人

lún rén

东人

dōng rén

齐人

qí rén

陵人

líng rén

女人

nǚ ren

仙人

xiān rén

隝人

dǎo rén

烦人

fán rén

腐人

fǔ rén

凌人

líng rén

宦人

huàn rén

依人

yī rén

蚩人

chī rén

爨人

cuàn rén

纤人

xiān rén

醉人

zuì rén

角人

jiǎo rén

乖人

guāi rén

雠人

chóu rén

弃人

qì rén

潮人

cháo rén

倩人

qiàn rén

当人

dāng rén

杀人

shā rén

累人

lèi rén

犹人

yóu rén

窭人

jù rén

贫人

pín rén

和人

hé rén

豳人

bīn rén

乱人

luàn rén

裁人

cái rén

隶人

lì rén

谁人

shéi rén

阍人

hūn rén

俅人

qiú rén

迈人

mài rén

与人

yú rén

犇人

bēn rén

舆人

yú rén

胡人

hú rén

神人

shén rén

快人

kuài rén

瞳人

tóng rén

筝人

zhēng rén

囚人

qiú rén

焙人

bèi rén

胪人

lú rén

美人

měi rén

桴人

fú rén

雍人

yōng rén

郢人

yǐng rén

熏人

xūn rén

良人

liáng rén

介人

jiè rén

上一组词:社群
下一组词:义正

更多词的组词

词人的意思


词语解释:

(名)①指擅长作词的人。②擅长文辞的人:~墨客。

引证解释:

⒈ 擅长文辞的人。指骚、赋作者。

引南朝梁刘勰《文心雕龙·诠赋》:“汉初词人,顺流而作, 陆贾扣其端, 贾谊振其绪。”
宋何薳《春渚纪闻·作文不惮屡改》:“自昔词人琢磨之苦,至有一字穷岁月,十年成一赋者。”
鲁迅《汉文学史纲要》第四篇:“又有《卜居》、《渔父》,述屈原既放,与卜者及渔人问答之辞,亦云自製,然或后人取故事仿作之,而其设为问难,履韵偶句之法,则颇为词人则效。”

⒉ 擅长文辞的人。指诗人。

引唐刘禹锡《送王司马之陕州》诗:“两京大道多游客,每遇词人战一场。”
宋岳珂《桯史·晦庵感兴诗》:“予读陈子昂《感遇词》,爱其词旨幽邃,音节豪宕,非当世词人所及。”
金赵秉文《答李天英书》:“太白、杜陵、东坡,词人之文也。吾师其词,不师其意。”

⒊ 擅长文辞的人。指填词的人。

引《二刻拍案惊奇》卷五:“这一首词乃是宋绍兴年间词人康伯可所作。”
清阮元《王竹所词序》:“词人之作小令,以五代、十国为宗。守其派者,有晏氏父子、 欧阳公、张先、秦观、贺铸、毛滂诸人。”
郭沫若《浪漫主义和现实主义》:“不用说这里丝毫也没有旧式词人的那种靡靡之音,而使苏东坡、辛弃疾的豪气也望尘却步。”

国语词典:

擅长文学词章的人。南朝梁.刘勰《文心雕龙.诠赋》:「汉初词人,顺流而作,陆贾扣其端,贾谊振其绪,枚马〔同〕其风,王扬骋其势,皋朔已下,品物毕图。」唐.杜甫〈洗兵马〉诗:「隐士休歌紫芝曲,词人解撰河清颂。」也作「辞人」。

网络解释:

词人

词,是中国古代诗歌的一种,始于梁代,形成于唐代而极盛于宋代,故名“宋词”。宋词是中国古代文学皇冠上光辉夺目的巨钻,历来与唐诗并称 “双绝”。宋代最著名的词人有苏东坡、辛弃疾、柳永、李清照等人,其中苏为豪放派的代表,他把词发展成独立的抒情艺术,山川胜迹、农舍风光、优游放怀、报国壮志无不成为题材;柳和李则为“婉约派”的代表,其风格典雅清婉、曲尽情态。
更多人的组词

词人详细解释


读音:cí

词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。

读音:rén

人rén(1)(名)能制造工具并使用工具进行劳动的高等动物:男~|女~|~们|~类。(2)(名)每人;一般人:~手一册|~所共知。(3)(名)指成年人:长大成~。(4)(名)指某种人:工~|军~|主~|介绍~。(5)(名)别人:~云亦云|待~诚恳。(6)(名)指人的品质、性格或名誉:这个同志~很好|他~老实。(7)(名)指人的身体或意识:这两天~不大舒服。(8)(名)指人手、人材:我们这里正缺~。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025