qì guó
qì bié
qì qiè
qì yàn
qì cái
qì xián
qì yǎng
qì jí
qì dài
qì sǎ
qì báo
qì zhì
qì juān
qì fèi
qì qī
qì dì
qì chǔ
qì sú
qì sǐ
qì shì
qì yí
qì cháng
qì zhài
qì qiǎn
qì rǎng
qì lù
qì hái
qì zhí
qì yán
qì xié
qì zhì
qì néng
qì rì
qì shǒu
qì shì
qì guān
qì fū
qì jiàn
qì juàn
qì wàng
qì kuì
qì jiǎ
qì huī
qì shēng
qì wài
qì shī
qì gū
qì chú
qì è
qì wò
qì hái
qì mìng
qì qǔ
qì xiá
qì tóu
qì huǐ
qì rú
qì jué
qì lù
qì shī
qì yīng
qì kēng
qì chì
qì gē
qì zhuì
qì lěi
qì lǐ
qì xí
qì lì
qì qū
qì wù
qì xǐ
qì bèi
qì wén
qì quán
qì bō
qì yí
qì hū
qì cháo
qì yuē
qì huò
qì jǐng
qì fù
qì rén
qì bǐ
qì piáo
qì piě
qì yè
qì tiān
qì zhī
qì zǐ
qì fǎ
qì yuǎn
qì jiù
qì mín
qì běn
qì xìn
qì yí
qì cái
qì sǔn
qì yú
qì shè
qì zé
qì huì
qì cái
qì shì
qì zhú
qì cān
qì tuò
qì qīn
qì jiù
qì shì
qì shēn
qì miè
qì yǔ
qì rǔ
qì shì
qì fān
qì ér
hēi jiàn
líng jiàn
huā jiàn
tán jiàn
dàn jiàn
qí jiàn
jīn jiàn
zhàng jiàn
qì jiàn
mài jiàn
zhòng jiàn
yù jiàn
bān jiàn
shān jiàn
wén jiàn
bān jiàn
qīng jiàn
gē jiàn
lùn jiàn
chǐ jiàn
è jiàn
qīng jiàn
lì jiàn
dāo jiàn
shuāng jiàn
bié jiàn
bá jiàn
yú jiàn
qǐng jiàn
cí jiàn
shì jiàn
jiě jiàn
píng jiàn
pú jiàn
guà jiàn
zhù jiàn
shǒu jiàn
cì jiàn
cháng jiàn
tuō jiàn
hàn jiàn
làng jiàn
kūn jiàn
jiè jiàn
tí jiàn
jiǎo jiàn
bǎo jiàn
xióng jiàn
dùn jiàn
xuán jiàn
fēng jiàn
mù jiàn
gǔ jiàn
shū jiàn
shén jiàn
xiá jiàn
shuǐ jiàn
ōu jiàn
xīng jiàn
tiào jiàn
xǔ jiàn
gù jiàn
fǔ jiàn
zhì jiàn
kòu jiàn
fēng jiàn
lóng jiàn
àn jiàn
gū jiàn
xué jiàn
fú jiàn
míng jiàn
shuō jiàn
jiàn jiàn
zhé jiàn
dài jiàn
jù jiàn
xǐ jiàn
chěng jiàn
lù jiàn
sī jiàn
tí jiàn
sǒng jiàn
pèi jiàn
shì jiàn
duǎn jiàn
jī jiàn
jiǎng jiàn
yí jiàn
yōng jiàn
huì jiàn
kuǎi jiàn
cì jiàn
sān jiàn
jué jiàn
qiāng jiàn
mái jiàn
gōng jiàn
xiàng jiàn
wú jiàn
wǔ jiàn
chǔ jiàn
huì jiàn
shí jiàn
àn jiàn
fù jiàn
fú jiàn
fēng jiàn
zhàng jiàn
wán jiàn
qín jiàn
guān jiàn
⒈ 亦作“弃劒”。 投剑。
引《吕氏春秋·知分》:“荆有次非者,得寳剑于干遂,还反涉江,至於中流,有两蛟夹绕其船…… 次非攘臂袪衣拔寳剑曰:‘此江中之腐肉朽骨也,弃剑以全已,余奚爱焉。’於是赴江刺蛟,杀之而復上船,舟中之人皆得活。”
⒉ 古人习惯佩剑,因以“弃剑”指弃俗、弃世而归道。
引南朝梁江淹《学梁王兔园赋》:“逮至山顶,丹壁四平。灵木夹道,神草列生。俯瞰太一,下视流星。既投冠而弃剑,亦抗魄而盪灵。”
唐李白《流夜郎半道承恩放还书怀示息秀才》诗:“弃剑学丹砂,临炉双玉童。”