shù shè
shù jì
shù kě
shù yú
shù dì
shù chū
shù wù
shù sūn
shù liáo
shù bāng
shù jié
shù zhǐ
shù lǎo
shù niè
shù huì
shù guī
shù cǎi
shù shì
shù lèi
shù niǎo
shù zhèng
shù zhèng
shù zhí
shù nán
shù chǐ
shù shì
shù jié
shù xiōng
shù guó
shù yù
shù yù
shù ráo
shù shì
shù bó
shù méng
shù qī
shù liáo
shù zǐ
shù tǔ
shù nǚ
shù shù
shù qún
shù rén
shù gǔ
shù gū
shù kuí
shù shū
shù lì
shù xiū
shù yǐn
shù chǎn
shù yù
shù méng
shù fù
shù suì
shù huì
shù zhǎng
shù sī
shù pǐn
shù míng
shù shèn
shù fú
shù xiū
shù hū
shù máo
shù yǒu
shù gōng
shù qún
shù chǎn
shù zú
shù jī
shù lí
shù xìng
shù fǔ
shù jiāng
shù mín
shù sūn
xuán sūn
jiǎ sūn
xì sūn
huáng sūn
kūn sūn
tiān sūn
yú sūn
mí sūn
biē sūn
hú sūn
zāng sūn
cóng sūn
nòng sūn
réng sūn
shēng sūn
kūn sūn
yě sūn
mò sūn
lái sūn
lóng sūn
huáng sūn
yǔ sūn
rán sūn
jiā sūn
gōng sūn
zhū sūn
ěr sūn
mù sūn
āi sūn
nāo sūn
tú sūn
tóng sūn
shén sūn
sì sūn
yuán sūn
tài sūn
wén sūn
tóng sūn
zōng sūn
yí sūn
bù sūn
lǐ sūn
cáo sūn
liáng sūn
chéng sūn
shì sūn
guī sūn
wén sūn
lín sūn
dì sūn
zhǒng sūn
cí sūn
gōng sūn
zǐ sūn
zhì sūn
dí sūn
shì sūn
tāng sūn
wáng sūn
zǔ sūn
niè sūn
fán sūn
yìn sūn
yóu sūn
yáng sūn
réng sūn
ér sūn
féng sūn
dào sūn
zhuān sūn
chóng sūn
yā sūn
wáng sūn
nǚ sūn
shì sūn
zhǎng sūn
xiào sūn
móu sūn
zēng sūn
⒈ 庶出之孙。嫡子之子当嫡子在世时也为庶孙。
引《仪礼·丧服》:“庶孙之妇,庶孙之中殤。”
《史记·晋世家》:“成师封曲沃,号为桓叔。靖侯庶孙欒宾相桓叔。”
《汉书·哀帝纪》:“孝哀皇帝,元帝庶孙, 定陶恭王子也。”
《仪礼·丧服》“有适子者无适孙” 汉郑玄注:“周之道,适子死,则立适孙……长子在,则皆为庶孙耳。”
庶shù(1)(形)众多。(2)(副)庶几;将近;差不多。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。