zēng shāng
zēng quán
zēng biāo
zēng kēng
zēng chén
zēng qiáo
zēng yá
zēng náo
zēng yīn
zēng mén
zēng hóng
céng jīng
zēng sūn
zēng fù
zēng lǐng
zēng qióng
zēng wēng
zēng gǒng
zēng kōng
zēng yè
zēng jiǎn
zēng shēng
zēng cháo
zēng chéng
zēng huī
zēng jiā
zēng diān
zēng qīng
zēng sī
zēng biāo
zēng jiá
zēng diān
zēng lèi
zēng yún
céng qǔ
zēng ā
zēng bō
zēng huá
zēng zǔ
zēng sī
zēng shì
zēng shé
céng jīng
céng jīng
céng tán
zēng shǐ
zēng mǐn
zēng zhù
shén sūn
dí sūn
chéng sūn
tú sūn
féng sūn
shì sūn
jiǎ sūn
móu sūn
shì sūn
xuán sūn
tiān sūn
fán sūn
shù sūn
huáng sūn
zāng sūn
kūn sūn
mò sūn
yú sūn
lái sūn
cóng sūn
mí sūn
kūn sūn
jiā sūn
xiào sūn
yáng sūn
shì sūn
yǔ sūn
shēng sūn
zǐ sūn
mù sūn
gōng sūn
tāng sūn
yìn sūn
yí sūn
zǔ sūn
āi sūn
réng sūn
ěr sūn
dì sūn
yě sūn
zhuān sūn
tóng sūn
wáng sūn
dào sūn
yóu sūn
lǐ sūn
bù sūn
zēng sūn
liáng sūn
xì sūn
nǚ sūn
wén sūn
zhū sūn
cí sūn
yuán sūn
zhì sūn
zhǒng sūn
lóng sūn
wén sūn
huáng sūn
nāo sūn
zōng sūn
yā sūn
cáo sūn
guī sūn
niè sūn
wáng sūn
nòng sūn
lín sūn
ér sūn
rán sūn
tài sūn
tóng sūn
biē sūn
chóng sūn
réng sūn
hú sūn
sì sūn
gōng sūn
zhǎng sūn
⒈ 孙子的儿子。
引《左传·昭公七年》:“余将命而子苟与孔烝鉏之曾孙圉相元。”
《晋书·荀勗传》:“荀勗字公曾,潁川潁阴人, 汉司空爽曾孙也。”
《二十年目睹之怪现状》第九九回:“还有个曾孙,叫做卜兑,只有八岁,代人家放牛去了。”
⒉ 对曾孙以下的统称。
引《诗·周颂·维天之命》:“骏惠我文王,曾孙篤之。”
郑玄笺:“曾,犹重也。自孙之子而下,事先祖皆称曾孙。”
清金人瑞《古墓吟》:“物理自无定,曾孙非不贤。”
称谓。称孙子的儿子。
1. 指与自己中间隔两代的亲属:曾祖父。曾孙。
2. 古同“增”,增加。
3. 竟,简直,还(hái ):“以君之力曾不能损魁父之丘,如太山、王屋何?”
4. 姓。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。