nòng méi
nòng xuán
nòng chǒu
nòng pò
nòng yuán
nòng sūn
nòng jiá
nòng bō
nòng quán
nòng zuǐ
nòng bō
nòng chī
nòng huài
nòng zhāng
nòng pín
nòng chūn
nòng jī
nòng yù
nòng guāi
nòng huā
nòng jù
nòng shé
nòng qīng
nòng xuān
nòng sè
nòng xì
lòng táng
nòng sǒng
nòng xuān
nòng yǐng
nòng zāng
nòng ér
nòng tóng
nòng bīng
nòng shǐ
nòng yōu
nòng mǎ
nòng wǎ
nòng fǎ
nòng lìng
nòng yuè
nòng zī
nòng zhāng
nòng guǐ
nòng yìn
lòng kǒu
nòng cháo
nòng zhāng
nòng xiá
nòng jiǎ
nòng qiǎo
nòng zhāng
nòng cí
nòng bǐ
nòng shá
nòng qíng
nòng xiǎn
nòng wán
nòng sǒng
réng sūn
shēng sūn
wáng sūn
cáo sūn
zǐ sūn
zhǎng sūn
yú sūn
lǐ sūn
kūn sūn
wáng sūn
shì sūn
cí sūn
yǔ sūn
wén sūn
xiào sūn
dí sūn
biē sūn
zhuān sūn
kūn sūn
huáng sūn
mò sūn
mí sūn
zǔ sūn
féng sūn
cóng sūn
gōng sūn
fán sūn
nǚ sūn
wén sūn
chóng sūn
yě sūn
xì sūn
yā sūn
zhū sūn
shì sūn
sì sūn
xuán sūn
niè sūn
zēng sūn
zhǒng sūn
zhì sūn
dì sūn
móu sūn
huáng sūn
tāng sūn
jiǎ sūn
mù sūn
liáng sūn
réng sūn
zāng sūn
tú sūn
bù sūn
ér sūn
tóng sūn
guī sūn
hú sūn
āi sūn
nòng sūn
rán sūn
jiā sūn
yí sūn
yáng sūn
dào sūn
ěr sūn
yuán sūn
nāo sūn
shù sūn
gōng sūn
tiān sūn
shì sūn
yìn sūn
yóu sūn
tóng sūn
tài sūn
lái sūn
lín sūn
chéng sūn
shén sūn
zōng sūn
lóng sūn
⒈ 逗玩孙儿。参见“含飴弄孙”。
引北魏崔鸿《十六国春秋·后赵·石虎》:“但抱子弄孙日为乐耳。”
宋戴敏《郑公家》诗:“弄孙时掷果,留客旋煎茶。”
《儿女英雄传》第四十回:“这等説,你我跟前就要弄孙了。有趣!有趣!”
1. 玩耍,把玩:摆弄。玩弄。弄臣(帝王所亲近狎昵的臣子)。弄潮儿。戏弄。弄瓦(“瓦”是原始的纺锤,古代把它给女孩子玩,意为生女儿)。弄璋(“璋”是一种玉器,古代把它给男孩子玩。意为生儿子)。
2. 做,干:弄假成真。弄明白。
3. 设法取得:弄点钱花。
4. 搅扰:这事弄得人心惶惶。
5. 耍,炫耀:搔首弄姿。
6. 不正当地使用:弄权。弄手段。捉弄。
7. 奏乐或乐曲的一段、一章:弄琴。梅花三弄。
8. 古代百戏乐舞中指扮演角色或表演节目。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。