huáng sūn
sì sūn
lái sūn
yáng sūn
tāng sūn
réng sūn
xuán sūn
tóng sūn
tiān sūn
chóng sūn
guī sūn
bù sūn
tú sūn
jiā sūn
wáng sūn
xiào sūn
zǐ sūn
kūn sūn
zhǎng sūn
wén sūn
jiǎ sūn
xì sūn
zōng sūn
cóng sūn
shì sūn
shù sūn
nǚ sūn
liáng sūn
lín sūn
yā sūn
shēng sūn
yìn sūn
fán sūn
shén sūn
shì sūn
rán sūn
gōng sūn
cí sūn
shì sūn
wén sūn
cáo sūn
lóng sūn
tài sūn
zhū sūn
wáng sūn
huáng sūn
zǔ sūn
mò sūn
kūn sūn
yuán sūn
nòng sūn
yú sūn
ér sūn
yǔ sūn
dí sūn
nāo sūn
āi sūn
ěr sūn
yóu sūn
zhì sūn
biē sūn
réng sūn
zhǒng sūn
zāng sūn
mù sūn
zhuān sūn
tóng sūn
zēng sūn
chéng sūn
hú sūn
móu sūn
mí sūn
yí sūn
yě sūn
niè sūn
féng sūn
dào sūn
gōng sūn
lǐ sūn
dì sūn
侄孙或侄孙女。
⒈ 侄孙或侄孙女。
引唐元稹《唐故中大夫赠工部尚书李公墓志铭》:“夫人渭源县君房氏,容州济之女,在太尉琯为犹孙。”
犹yóu(1)(副)〈书〉如同:虽死~生|过~不及。(2)(副)〈书〉还;尚且:记忆~新|言~在耳。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。