sì měi
sì gōng
sì jūn
sì lì
sì fǎ
sì yīng
sì shǒu
sì nán
sì yè
sì shì
sì chǎn
sì hòu
sì xiǎng
sì wǔ
sì zǐ
sì wèi
sì xī
sì fù
sì jì
sì lín
sì fāng
sì fèng
sì nüè
sì mǔ
sì huáng
sì chǎn
sì tǒng
sì hàn
sì sūn
sì xù
sì huī
sì chéng
zāng sūn
tóng sūn
fán sūn
lǐ sūn
móu sūn
shù sūn
shēng sūn
zhuān sūn
cáo sūn
shì sūn
yí sūn
mù sūn
nāo sūn
yā sūn
xì sūn
dào sūn
biē sūn
tú sūn
cí sūn
réng sūn
zhǒng sūn
ér sūn
yáng sūn
shén sūn
nòng sūn
rán sūn
yú sūn
tāng sūn
xuán sūn
yě sūn
gōng sūn
zhū sūn
shì sūn
liáng sūn
zēng sūn
jiā sūn
guī sūn
yǔ sūn
ěr sūn
lái sūn
chóng sūn
yìn sūn
tài sūn
wáng sūn
hú sūn
zōng sūn
lín sūn
kūn sūn
gōng sūn
chéng sūn
huáng sūn
dì sūn
tiān sūn
bù sūn
yuán sūn
sì sūn
cóng sūn
jiǎ sūn
zǐ sūn
mí sūn
niè sūn
yóu sūn
āi sūn
lóng sūn
féng sūn
shì sūn
tóng sūn
zǔ sūn
nǚ sūn
réng sūn
xiào sūn
wén sūn
zhǎng sūn
wén sūn
kūn sūn
huáng sūn
zhì sūn
mò sūn
wáng sūn
dí sūn
⒈ 谓承嗣的子孙。
引《书·吕刑》:“王曰:呜呼!嗣孙,今往何监,非德于民之中,尚明听之哉。”
孔传:“嗣孙,诸侯嗣世子孙,非一世。”
⒉ 指孙子。
引明李贽《复士龙悲二母吟》:“念翰峰则必念及其守节之妻顾氏,念及其守节之妹李氏,又念及其嗣孙无疑矣。”
嗣sì(1)本义:诸候传位给嫡长子。(2)(动)接续;继承。(3)(名)子孙。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。