xiào jiǎ
xiào qún
xiào shùn
xiào lián
xiào bó
xiào zhú
xiào wǔ
xiào jǐn
xiào chēng
xiào kǎi
xiào tì
xiào líng
xiào dì
xiào zǐ
xiào fú
xiào mén
xiào xiǎng
xiào dao
xiào wéi
xiào niǎo
xiào qì
xiào lǐ
xiào cí
xiào jié
xiào jiā
xiào yī
xiào zhēng
xiào qī
xiào xìng
xiào qīn
xiào sǔn
xiào hé
xiào shùn
xiào péng
xiào qǐ
xiào jǐ
xiào dé
xiào liè
xiào gǎn
xiào sūn
xiào fū
xiào jué
xiào gōng
xiào jìng
xiào fù
xiào xiǎng
xiào yǎng
xiào chéng
xiào mù
xiào kè
xiào lián
xiào sì
xiào nǚ
xiào lǚ
xiào sī
tāng sūn
shēng sūn
liáng sūn
zhuān sūn
tóng sūn
ěr sūn
wáng sūn
mù sūn
yìn sūn
zǐ sūn
chéng sūn
zāng sūn
lái sūn
jiā sūn
tài sūn
sì sūn
zōng sūn
jiǎ sūn
kūn sūn
yā sūn
shù sūn
dí sūn
wén sūn
huáng sūn
cí sūn
yí sūn
shì sūn
bù sūn
tóng sūn
zhì sūn
réng sūn
nǚ sūn
xiào sūn
chóng sūn
dào sūn
hú sūn
mí sūn
kūn sūn
gōng sūn
nāo sūn
wén sūn
guī sūn
cáo sūn
lǐ sūn
yáng sūn
yuán sūn
gōng sūn
dì sūn
zhǎng sūn
yú sūn
biē sūn
zēng sūn
fán sūn
mò sūn
rán sūn
shì sūn
niè sūn
tiān sūn
xì sūn
ér sūn
cóng sūn
zhǒng sūn
lóng sūn
xuán sūn
yǔ sūn
zǔ sūn
yóu sūn
tú sūn
shì sūn
lín sūn
āi sūn
móu sūn
zhū sūn
yě sūn
réng sūn
wáng sūn
nòng sūn
shén sūn
huáng sūn
féng sūn
⒈ 祭祖时对祖先的自称。
引《诗·小雅·楚茨》:“孝孙有庆,报以介福,万寿无疆。”
朱熹集传:“孝孙,主祭之人也。”
《礼记·郊特牲》:“祭称孝孙孝子,以其义称也。”
晋傅玄《晋宗庙歌·夕牲歌》:“祖考降饗,以虞孝孙之心。”
《宋史·乐志八》:“开基握符,正位凝命,於万斯年,孝孙有庆。”
孝xiào(1)本义:(动)尽心奉养和服从父母;孝顺:~子|尽~。(2)(名)旧时尊长死后在一定时期内遵守的礼俗:守~。(3)(名)丧服:穿~|带~。
孙读音:sūn,xùn[ sūn ]1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。