háo zhú
biān zhú
chái zhú
biān zhú
mèi zhú
bān zhú
zǐ zhú
lù zhú
qióng zhú
jīn zhú
jiǔ zhú
cí zhú
kūn zhú
bāo zhú
lèi zhú
jī zhú
lóng zhú
páo zhú
diān zhú
tóng zhú
máo zhú
jiàn zhú
shí zhú
lóng zhú
kū zhú
tǒng zhú
diàn zhú
mù zhú
bào zhú
xiù zhú
hēi zhú
bā zhú
ruò zhú
bǐ zhú
hàn zhú
cì zhú
pèi zhú
lěng zhú
shí zhú
xún zhú
xiū zhú
lú zhú
qì zhú
ruì zhú
lǐn zhú
yín zhú
nán zhú
lù zhú
kǔ zhú
fú zhú
kǔ zhú
jiū zhú
àn zhú
sè zhú
qí zhú
hǔ zhú
xì zhú
mèng zhú
tù zhú
gé zhú
māo zhú
fú zhú
nán zhú
lè zhú
zuó zhú
bèng zhú
mì zhú
qióng zhú
zōng zhú
chǔ zhú
fēn zhú
tóng zhú
táo zhú
yǔ zhú
lè zhú
yì zhú
yún zhú
fāng zhú
dān zhú
kàn zhú
bān zhú
dí zhú
ròu zhú
huáng zhú
chéng zhú
qīng zhú
huáng zhú
jǐn zhú
cè zhú
xiè zhú
xiū zhú
máo zhú
guì zhú
jiāo zhú
cí zhú
liáo zhú
pōu zhú
gū zhú
shù zhú
dì zhú
yǎn zhú
dí zhú
zǐ zhú
fèng zhú
kōng zhú
tán zhú
pào zhú
jiàn zhú
xǐ zhú
hàn zhú
sōng zhú
jī zhú
zhàng zhú
kū zhú
chuī zhú
jīn zhú
huáng zhú
shēn zhú
hán zhú
yù zhú
xiāng zhú
cuì zhú
hé zhú
cán zhú
yú zhú
mò zhú
sǎo zhú
guì zhú
ruò zhú
pǐn zhú
gū zhú
chī zhú
qióng zhú
chí zhú
xiào zhú
qí zhú
shuǐ zhú
pò zhú
miào zhú
sī zhú
pú zhú
tiān zhú
kē zhú
⒈ 竹名。因高节实中,常用以为手杖,为杖中珍品。 晋戴凯之《竹谱》:“筇竹高节实中,为杖之极。
引《广志》云山南广邛都县。”
唐卢纶《送张郎中还蜀歌》:“筇竹笋长椒瘴起,荔支花发杜鹃鸣。”
⒉ 手杖。
引宋陆游《出游》诗:“来往人间不计年,一枝筇竹雪垂肩。”
元善住《次韵山村先生》之二:“待得笙歌城郭去,苧袍竹筇自閒行。”
明高启《偃松行》:“葛陂筇竹亦腾化,神物终去可久覊?”
筇qióng(1)(名)古书上说的一种竹子;可以做手杖。(2)(名)手杖。
竹读音:zhú[ zhú ]1. 常绿多年生植物,春日生笋,茎有很多节,中间是空的,质地坚硬,种类很多。可制器物,又可做建筑材料:竹子。竹叶。竹笋。竹编(用竹篾编制的工艺品)。竹刻。
2. 指竹制管乐器:金石丝竹。
3. 中国古代乐器八音之一。
4. 姓。