wán bèi
wán sì
wán hàn
wán qián
wán tiě
wán báo
wán bì
wán yún
wán gǔ
wán jiù
wán fěi
wán bì
wán cí
wán zhèng
wán míng
wán xiōng
wán tóng
wán mí
wán chī
wán xì
wán hòu
wán liè
wán hū
wán tóng
wán jiǎo
wán bì
wán cái
wán tí
wán nú
wán zhuō
wán jù
wán bǐ
wán méng
wán jūn
wán zhuān
wán bì
wán hù
wán gù
wán yàn
wán wéi
wán zào
wán sè
wán zhì
wán yín
wán àn
wán mào
wán biāo
wán kuài
wán lǔ
wán rén
wán hù
wán shū
wán zuò
wán héng
wán nuò
wán wán
wán lǔ
wán è
wán kuàng
wán lòu
wán sī
wán lóng
wán pí
wán jiàn
wán kàng
wán hěn
wán xiāo
wán sè
wán chóu
wán shí
wán nú
wán bì
wán sù
wán nüè
wán dùn
wán wán
wán yú
wán bēn
wán kuàng
wán sú
wán dí
wán pú
wán tān
wán qū
wán mò
wán fú
wán qiáng
wán pú
wán huá
wán mín
wán chán
wán biāo
wán míng
wán shì
wán shū
wán hěn
wán pǐ
wán ān
wán sè
wán dùn
wán bèi
wán ròu
wán yán
wán shuǎ
wán chá
wán hūn
wán gù
wán gěng
wán jí
wán guǎng
wán bēn
wán huà
wán rǒng
wán ào
wán fǔ
wán miù
wán xuǎn
⒈ 未加工的玉石。
引宋梅尧臣《读月石屏诗》:“徒为顽璞一片圆,温润又不似圭璧。”
⒉ 比喻愚笨而未开窍的人。谦词。
引唐张玄晏《谢时相启》之二:“相公曲示洪钧,重磨顽璞。”
顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。
璞读音:pú璞pú(1)(名)含玉的石头;也指没有琢磨的玉。(2)(名)比喻人的纯真本质:归真反~。