wán zhèng
wán jiù
wán kuàng
wán nuò
wán zào
wán chī
wán bì
wán lóng
wán hù
wán zhuān
wán qián
wán biāo
wán mào
wán cí
wán yàn
wán lǔ
wán tóng
wán jù
wán hù
wán xuǎn
wán lòu
wán yún
wán shì
wán xiōng
wán yín
wán sì
wán jiàn
wán wán
wán miù
wán fú
wán wéi
wán tiě
wán shuǎ
wán chán
wán pí
wán pú
wán dùn
wán zuò
wán kuài
wán nú
wán gǔ
wán kàng
wán kuàng
wán hěn
wán bēn
wán sè
wán bēn
wán tí
wán rén
wán huá
wán mín
wán sú
wán bèi
wán bì
wán àn
wán wán
wán hěn
wán hàn
wán gěng
wán dí
wán cái
wán xiāo
wán gù
wán bì
wán nú
wán xì
wán gù
wán biāo
wán pú
wán méng
wán jiǎo
wán sī
wán fǔ
wán ān
wán bì
wán guǎng
wán liè
wán fěi
wán sè
wán hū
wán zhì
wán chóu
wán mò
wán ào
wán qiáng
wán míng
wán rǒng
wán yán
wán yú
wán dùn
wán jí
wán pǐ
wán zhuō
wán sè
wán jūn
wán tóng
wán báo
wán bèi
wán shū
wán mí
wán lǔ
wán tān
wán è
wán huà
wán nüè
wán ròu
wán héng
wán qū
wán chá
wán míng
wán shū
wán bǐ
wán bì
wán sù
wán hòu
wán hūn
wán shí
kuáng bǐ
wēi bǐ
xián bǐ
zhì bǐ
tān bǐ
qióng bǐ
bēi bǐ
jī bǐ
mèi bǐ
xǔ bǐ
wán bǐ
jiāo bǐ
zàn bǐ
xī bǐ
zhuī bǐ
xū bǐ
qīng bǐ
lòu bǐ
kě bǐ
shàn bǐ
cūn bǐ
wěi bǐ
xiàn bǐ
kēng bǐ
jiàn bǐ
hán bǐ
shān bǐ
shēng bǐ
běi bǐ
lǐ bǐ
yán bǐ
yuǎn bǐ
chī bǐ
xiāo bǐ
pǔ bǐ
wú bǐ
qiáo bǐ
shàn bǐ
jìn bǐ
chen bǐ
hūn bǐ
fán bǐ
yú bǐ
qiān bǐ
yàn bǐ
chī bǐ
jiǎn bǐ
fán bǐ
yuè bǐ
cū bǐ
yōng bǐ
qiǎn bǐ
fù bǐ
méng bǐ
biān bǐ
dū bǐ
yě bǐ
nán bǐ
bā bǐ
xiāng bǐ
suǒ bǐ
yǎn bǐ
lǎo bǐ
fēi bǐ
zàn bǐ
chén bǐ
lián bǐ
sú bǐ
pì bǐ
ān bǐ
zhì bǐ
dōng bǐ
cǎo bǐ
cū bǐ
rén bǐ
pín bǐ
kēng bǐ
⒈ 愚钝鄙陋。
引语出《老子》:“众人皆有以,而我独顽似鄙。”
王弼注:“无所欲为,闷闷昏昏,若无所识,故曰顽且鄙也。”
汉王充《论衡·别通》:“故多闻博识,无顽鄙之訾;深知道术,无浅闇之毁也。”
《三国志·魏志·夏侯渊传》:“吏者民命,而常顽鄙,今如并之,吏多选清良者造职,大化宣流,民物获寧。”
唐畅当《自平阳馆赴郡》诗:“奉恩谬符竹,伏軾省顽鄙。”
明方孝孺《与郑叔度书》之一:“僕顽鄙之资,无与於人。”
顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。
鄙读音:bǐ鄙bǐ(1)(形)粗俗;低下:~俗(粗俗;庸俗)|卑~。(2)(代)谦辞;旧时用于自称:~人|~意|~见。(3)(动)〈书〉轻视;看不起:~视|~弃(看不起;厌恶)。(4)(名)〈书〉边远的地方:边~。