wán bǐ
wán fěi
wán kuàng
wán nú
wán kàng
wán qiáng
wán àn
wán nú
wán sú
wán gǔ
wán lóng
wán nüè
wán hūn
wán méng
wán rǒng
wán hù
wán bì
wán ào
wán sù
wán dùn
wán tiě
wán gěng
wán yán
wán hòu
wán qián
wán pú
wán lǔ
wán jù
wán jiàn
wán chán
wán qū
wán miù
wán pú
wán bèi
wán míng
wán nuò
wán lòu
wán bēn
wán gù
wán hàn
wán kuàng
wán mào
wán zhuān
wán héng
wán zuò
wán hěn
wán cái
wán biāo
wán mí
wán shū
wán huà
wán yàn
wán wéi
wán shū
wán jiù
wán xiāo
wán sè
wán shuǎ
wán cí
wán sè
wán tān
wán rén
wán bì
wán kuài
wán bì
wán yín
wán xuǎn
wán huá
wán mín
wán shí
wán zhì
wán hū
wán dí
wán chá
wán jūn
wán gù
wán míng
wán xì
wán hěn
wán bēn
wán xiōng
wán shì
wán dùn
wán lǔ
wán hù
wán ān
wán sī
wán pǐ
wán bì
wán jí
wán zào
wán mò
wán zhuō
wán wán
wán yún
wán fú
wán sì
wán chóu
wán è
wán bì
wán pí
wán wán
wán tóng
wán chī
wán jiǎo
wán tí
wán liè
wán biāo
wán bèi
wán tóng
wán yú
wán báo
wán zhèng
wán guǎng
wán fǔ
wán sè
wán ròu
⒈ 游戏;游赏。顽,通“玩”。
引《西游记》第一回:“看勾多时,不敢敲门。且去跳上松枝梢头,摘松子喫了顽耍。”
清郑燮《潍县署中与舍弟墨第二书》:“然爱之必以其道,虽嬉戏顽耍,务令忠厚悱惻,毋为刻急也。”
《儒林外史》第五五回:“这庵里曲曲折折,也有许多亭榭,那些游人都进来顽耍。”
⒉ 犹玩狎。顽,通“玩”。
引《白雪遗音·马头调·金石良言》:“秦楼妓女有甚么心甜?想是枉然。每日去顽耍,败露了精神有谁怜?”
《儒林外史》第四七回:“备了极齐整的席,一箇人搂着一箇戏子,也那里顽耍。”
玩乐、嬉戏。
顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。
耍读音:shuǎ耍shuǎ(1)(动〈方〉玩;玩耍:让孩子到院子里~去。(2)(动)玩弄;戏弄:~花枪|~猴儿。(3)(动)施展;表现出来(多含贬义):~毛杆|~态度。(4)姓。