jiān lì
jiān duān
jiān dǎn
jiān shuò
jiān yú
jiān běn
jiān xìn
jiān zāng
jiān quán
jiān huá
jiān zhuàng
jiān shāng
jiān guǐ
jiān móu
jiān wéi
jiān duò
jiān xiōng
jiān wǎng
jiān bào
jiān xíng
jiān yán
jiān wēi
jiān tān
jiān fū
jiān zéi
jiān lì
jiān rén
jiān huá
jiān zhù
jiān chāng
jiān tè
jiān yá
jiān xióng
jiān è
jiān wéi
jiān qián
jiān tōu
jiān jiǎo
jiān xiá
jiān fàn
jiān wán
jiān sè
jiān wū
jiān wěi
jiān diāo
jiān yù
jiān fǎ
jiān jiǎo
jiān dào
jiān jiàn
jiān lán
jiān dù
jiān fēng
jiān yǐn
jiān wéi
jiān chǎn
jiān niè
jiān lù
jiān kè
jiān é
jiān méng
jiān qíng
jiān háo
jiān yóu
jiān yán
jiān niè
jiān shù
jiān shēng
jiān nìng
jiān jiān
jiān gù
jiān tōng
jiān dào
jiān wǎng
jiān xìng
jiān guài
jiān tài
jiān fú
jiān fù
jiān é
jiān nì
jiān xié
jiān shì
jiān jié
jiān xiào
jiān xiǎo
jiān guān
jiān luàn
jiān xiān
jiān wéi
jiān guǐ
jiān huí
jiān dǎng
jiān sī
jiān dú
jiān jì
jiān jiù
jiān mín
jiān kuài
jiān mèi
jiān rén
jiān qiáng
jiān xié
jiān huì
jiān chén
jiān xiá
jiān shù
jiān mìng
jiān xiǎn
jiān qī
jiān chán
jiān tú
jiān wū
jiān jué
jiān zāng
jiān zǐ
jiān zhào
jiān qín
jiān shuō
jiān xì
jiān biàn
jiān sù
jiān zhàn
jiān mén
jiān xīn
jiān fēi
jiān piàn
jiān bì
jiān lǜ
jiān xìn
jiān zhà
jiān chán
jiān péng
jiān dù
jiān shì
jiān yín
jiān dié
jiān qiǎo
jiān wěi
jiān bì
jiān xū
jiān guǐ
jiān nì
jiān xiàng
jiān qiáng
jiān wàng
yōu nìng
shà nìng
yú nìng
jiān nìng
wū nìng
wǔ nìng
chán nìng
zhōu nìng
sān nìng
bǐ nìng
tān nìng
piān nìng
shàn nìng
fán nìng
tiāo nìng
tōu nìng
zhǐ nìng
qiǎo nìng
xié nìng
quán nìng
xiǎo nìng
huí nìng
zhōng nìng
gé nìng
guǐ nìng
róu nìng
sì nìng
xìng nìng
biàn nìng
bì nìng
gǔ nìng
xiān nìng
chǎn nìng
wū nìng
tǐ nìng
rén nìng
bù nìng
kuáng nìng
jì nìng
bēi nìng
piǎn nìng
zhū nìng
jiǎo nìng
xiǎn nìng
kuài nìng
qióng nìng
chán nìng
奸佞jiānnìng
(1) 奸滑谄媚
英crafty and fawning(2) 指这(.好工具)种人
英crafty and fawning people⒈ 亦作“奸佞”。
⒉ 奸邪谄媚。
引《管子·霸言》:“以姦佞之罪,刑天下之心。”
《魏书·李訢传》:“听其言也甘,察其行也贼,所谓諂諛、谗慝、贪冒、姦佞,不早絶之,后悔无及。”
元刘祁《归潜志》卷十一:“时平章政事兼枢密使完颜白撒 、枢密院副使赤盏合喜用事,二人奸佞无远略,士庶皆恶之。”
秦牧《长窗灯语·一九七九年的晨钟》:“奸佞巧伪之徒,自以为纵横捭阖,偷天换日,颠倒是非,无不如意。”
⒊ 奸邪谄媚的人。多指奸臣。
引汉王符《潜夫论·思贤》:“尊贤任能,信忠纳諫,所以为安也,而闇君恶之,以为不若姦佞、闒茸、谗諛之言者,此其将亡之徵也。”
晋葛洪《抱朴子·释滞》:“至使末世利口之奸佞,无行之弊子,得以老庄为窟藪,不亦惜乎?”
《京本通俗小说·冯玉梅团圆》:“只为宣和失政,奸佞专权;延至靖康,金虏凌城。”
《东周列国志》第三二回:“都是你这班奸佞,欺死蔑生,擅权废置。”
奸邪谄媚。金.刘祁《归潜志.卷一一》:「二人奸佞无远略,士庶皆恶之。」也作「奸佞」。
奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。
佞读音:nìng佞nìng(1)(形)能说会道;惯于用花言巧语谄媚人:~臣|~人。(2)(形)有才智:不~。