kuàng shuǎng
kuàng suì
kuàng jū
kuàng jié
kuàng zǎi
kuàng wù
kuàng dá
kuàng tǔ
kuàng dù
kuàng chí
kuàng lǐ
kuàng ēn
kuàng é
kuàng fèi
kuàng guān
kuàng rèn
kuàng wú
kuàng mì
kuàng zhì
kuàng mò
kuàng yǎo
kuàng yí
kuàng liàng
kuàng quē
kuàng yǔ
kuàng jué
kuàng mǎng
kuàng kuài
kuàng lǔ
kuàng tú
kuàng fū
kuàng wèi
kuàng yuǎn
kuàng bài
kuàng diǎn
kuàng shì
kuàng shū
kuàng dà
kuàng zǔ
kuàng dàn
kuàng bān
kuàng lǎng
kuàng jì
kuàng dàn
kuàng shí
kuàng zhuō
kuàng chǎng
kuàng yì
kuàng jì
kuàng dài
kuàng fèi
kuàng duò
kuàng rán
kuàng yí
kuàng ào
kuàng kuò
kuàng gōng
kuàng huái
kuàng jiǎo
kuàng shì
kuàng xū
kuàng chǎng
kuàng jiǒng
kuàng yǎn
kuàng zhuì
kuàng kuò
kuàng yè
kuàng yǎng
kuàng mài
kuàng yě
kuàng zhān
kuàng dàn
kuàng jié
kuàng luè
kuàng jí
kuàng lín
kuàng rán
kuàng guì
kuàng yuán
kuàng miǎo
kuàng nǚ
kuàng zhí
kuàng kuàng
kuàng píng
kuàng rú
kuàng gé
kuàng gǔ
kuàng guān
kuàng rì
kuàng bào
kuàng zú
kuàng dàng
kuàng yí
kuàng fàng
kuàng shì
kuàng nián
kuàng shī
kuàng zōng
kuàng guān
kuàng miǎo
kuàng làng
kuàng guān
kuàng mǎng
kuàng yàng
kuàng kè
kuàng bié
kuàng wàng
kuàng wú
kuàng tú
kuàng qí
kuàng zhì
kuàng xué
⒈ 广大貌。
引《淮南子·缪称训》:“言之用者,昭昭乎小哉;不言之用者,旷旷乎大哉。”
汉枚乘《七发》:“浩瀇瀁兮,慌旷旷兮,秉意乎南山,通望乎东海。”
⒉ 光明貌;明亮貌。
引唐韩愈孟郊《城南联句》:“扫净豁旷旷,骋遥略苹苹。”
⒊ 犹坦坦。泰然自得貌。
引清戴名世《涛山先生诗序》:“饮一觴得一句焉,吾醉而诗已就,而旷旷然,而熙熙然,而无所介其怀也。”
广大空阔的样子。