kuàng huái
kuàng wù
kuàng yí
kuàng jí
kuàng rú
kuàng yǎng
kuàng shì
kuàng zú
kuàng jié
kuàng shì
kuàng é
kuàng fàng
kuàng bié
kuàng yǎo
kuàng píng
kuàng guì
kuàng liàng
kuàng miǎo
kuàng kuàng
kuàng shuǎng
kuàng bào
kuàng ēn
kuàng mò
kuàng wàng
kuàng guān
kuàng dàn
kuàng tǔ
kuàng yàng
kuàng dàn
kuàng dài
kuàng nián
kuàng zhí
kuàng kè
kuàng shì
kuàng zhì
kuàng zǔ
kuàng jiǎo
kuàng dà
kuàng dàn
kuàng zhān
kuàng fèi
kuàng rèn
kuàng quē
kuàng rì
kuàng jū
kuàng lǎng
kuàng tú
kuàng duò
kuàng yí
kuàng shū
kuàng mài
kuàng gōng
kuàng wú
kuàng ào
kuàng fū
kuàng yí
kuàng dá
kuàng zǎi
kuàng làng
kuàng jué
kuàng lǔ
kuàng dù
kuàng yì
kuàng dàng
kuàng qí
kuàng zhì
kuàng luè
kuàng gé
kuàng chǎng
kuàng yǔ
kuàng yǎn
kuàng jié
kuàng lín
kuàng yuǎn
kuàng chǎng
kuàng tú
kuàng zōng
kuàng rán
kuàng suì
kuàng lǐ
kuàng jì
kuàng kuò
kuàng mǎng
kuàng zhuì
kuàng gǔ
kuàng kuài
kuàng xū
kuàng shí
kuàng shī
kuàng yě
kuàng guān
kuàng bān
kuàng guān
kuàng guān
kuàng fèi
kuàng nǚ
kuàng mǎng
kuàng chí
kuàng yè
kuàng jì
kuàng wèi
kuàng jiǒng
kuàng kuò
kuàng miǎo
kuàng yuán
kuàng diǎn
kuàng xué
kuàng wú
kuàng rán
kuàng mì
kuàng zhuō
kuàng bài
liú yì
jiāo yì
sī yì
yǎ yì
cóng yì
táo yì
fèn yì
lòu yì
tǐng yì
wú yì
fàng yì
jìng yì
lún yì
zhān yì
chǔ yì
fēng yì
liáng yì
sàn yì
bèng yì
bēn yì
piāo yì
shén yì
ào yì
dàng yì
xiá yì
pán yì
mài yì
lóng yì
wáng yì
bō yì
shàn yì
zì yì
xiù yì
yuè yì
qīng yì
guàng yì
ruì yì
bān yì
gǔ yì
fù yì
jūn yì
zì yì
gāo yì
hóng yì
piāo yì
ān yì
fēng yì
jùn yì
jiāo yì
gū yì
yáng yì
mèi yì
biàn yì
fén yì
dàn yì
shē yì
guī yì
yīng yì
chāo yì
dùn yì
féi yì
fēng yì
chāng yì
shuǎng yì
yú yì
qiú yì
kuì yì
mì yì
yǒng yì
qīng yì
chěng yì
zhuó yì
tián yì
jùn yì
chōng yì
kuáng yì
quē yì
yǐn yì
xián yì
cuàn yì
quē yì
làn yì
hūn yì
héng yì
nóng yì
dàng yì
áo yì
zhuì yì
yóu yì
bēn yì
diān yì
xióng yì
lè yì
jǔ yì
jiāo yì
bū yì
xiāo yì
yú yì
lán yì
kuàng yì
jiǔ yì
chù yì
huān yì
yín yì
lì yì
xián yì
jùn yì
jiǔ yì
láo yì
yǒng yì
guǐ yì
fú yì
qián yì
è yì
hóng yì
hóng yì
jiàn yì
háo yì
shī yì
yún yì
xiǎng yì
⒈ 谓心胸开阔,性情超脱。
引《宋史·隐逸传上·李渎》:“﹝瀆﹞旷逸自居,恬智交养。”
清沉秉钰《<香畹楼忆语>跋》:“﹝王仲瞿﹞旷逸不羈,有宇宙蘧庐之意。”
李大钊《青春》:“非基督教徒,则于现世旷逸自遣,来世之苦,非所辞也。”
⒉ 指文学艺术风格的旷放、超逸。
引明胡应麟《诗薮·古体中》:“古诗轨辙殊多……有以高閒、旷逸、清远、玄妙为宗者,六朝则陶,唐则王、孟、常、储、韦、柳。”
郑振铎《中国绘画的优秀传统》:“黄公望的山水苍凉, 吴镇的景色旷逸。”
⒊ 远去。
引宋罗大经《鹤林玉露》卷十五:“杜陵《咏鸥》……末言海鸥之旷逸清影,翛然不为泥滓所染,非浦鸥所能及。”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
逸读音:yì逸yì(1)(形)安乐;安闲:安~|以~待劳|一劳永~。(2)(动)逃跑:奔~|逃~。(3)(动)避世隐居:隐~|~居。(4)(动)散失;失传:~文|~书|~事|~闻。(5)(动)超过一般:超~|~群。