kuàng zhí
kuàng zhì
kuàng fèi
kuàng jié
kuàng yí
kuàng yí
kuàng jiǎo
kuàng zhān
kuàng mǎng
kuàng shū
kuàng kè
kuàng tú
kuàng shí
kuàng kuài
kuàng dù
kuàng miǎo
kuàng bié
kuàng bào
kuàng chǎng
kuàng ēn
kuàng guān
kuàng lín
kuàng guì
kuàng shì
kuàng jué
kuàng tú
kuàng jū
kuàng wú
kuàng zhì
kuàng dài
kuàng dà
kuàng dá
kuàng dàng
kuàng suì
kuàng gé
kuàng guān
kuàng diǎn
kuàng zhuō
kuàng rèn
kuàng lǐ
kuàng yǎo
kuàng guān
kuàng làng
kuàng jì
kuàng gōng
kuàng yuǎn
kuàng liàng
kuàng huái
kuàng mǎng
kuàng jié
kuàng yàng
kuàng wù
kuàng guān
kuàng yǔ
kuàng yí
kuàng shī
kuàng nǚ
kuàng wú
kuàng fèi
kuàng yè
kuàng jì
kuàng shì
kuàng bān
kuàng lǔ
kuàng xū
kuàng chǎng
kuàng ào
kuàng nián
kuàng bài
kuàng shuǎng
kuàng jiǒng
kuàng píng
kuàng jí
kuàng zú
kuàng é
kuàng yǎn
kuàng zǎi
kuàng kuò
kuàng zhuì
kuàng gǔ
kuàng yì
kuàng luè
kuàng duò
kuàng wàng
kuàng tǔ
kuàng rì
kuàng kuò
kuàng qí
kuàng rú
kuàng yě
kuàng rán
kuàng xué
kuàng zǔ
kuàng dàn
kuàng mài
kuàng dàn
kuàng zōng
kuàng quē
kuàng fū
kuàng miǎo
kuàng chí
kuàng mò
kuàng lǎng
kuàng yǎng
kuàng dàn
kuàng wèi
kuàng rán
kuàng mì
kuàng yuán
kuàng fàng
kuàng kuàng
kuàng shì
dān jié
níng jié
mó jié
qióng jié
kū jié
qīng jié
bā jié
jí jié
xuè jié
kuàng jié
shuāi jié
lì jié
fěng jié
gān jié
bēng jié
duàn jié
jiāo jié
fá jié
dān jié
gào jié
shū jié
qióng jié
jiǒng jié
jiǎn jié
sī jié
kè jié
jué jié
xū jié
pí jié
bèi jié
qìng jié
qū jié
hào jié
hé jié
hè jié
zhǎn jié
jìn jié
láo jié
pín jié
kōng jié
kuì jié
qiú jié
⒈ 空乏,穷尽。
引宋苏辙《<元祐会计录>叙》:“数年之后,国用旷竭,臣恐未可安枕而卧也。”
清俞正燮《癸巳类稿·缅甸东北两路地形考》:“经用旷竭,百姓愁怨矣。”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
竭读音:jié竭jié(形)尽:~力|力~声断|取之不尽;用之不~。