kuàng luè
kuàng wú
kuàng guì
kuàng zhì
kuàng yì
kuàng yǎo
kuàng shí
kuàng lín
kuàng kè
kuàng dù
kuàng lǔ
kuàng fèi
kuàng jiǒng
kuàng wú
kuàng yè
kuàng liàng
kuàng mì
kuàng yǎn
kuàng gé
kuàng kuài
kuàng dàn
kuàng wù
kuàng shì
kuàng yuán
kuàng fū
kuàng suì
kuàng gǔ
kuàng yí
kuàng guān
kuàng yuǎn
kuàng jiǎo
kuàng gōng
kuàng yǎng
kuàng kuàng
kuàng jué
kuàng bié
kuàng fèi
kuàng làng
kuàng bài
kuàng jì
kuàng guān
kuàng shì
kuàng chǎng
kuàng zōng
kuàng yí
kuàng dài
kuàng yàng
kuàng nián
kuàng tú
kuàng mài
kuàng fàng
kuàng zhān
kuàng wèi
kuàng lǎng
kuàng jì
kuàng kuò
kuàng zhuō
kuàng chí
kuàng tǔ
kuàng shì
kuàng zhì
kuàng ēn
kuàng chǎng
kuàng xū
kuàng é
kuàng dàn
kuàng jū
kuàng shū
kuàng zú
kuàng dàng
kuàng qí
kuàng nǚ
kuàng yǔ
kuàng rú
kuàng guān
kuàng mǎng
kuàng mǎng
kuàng ào
kuàng shī
kuàng quē
kuàng píng
kuàng bào
kuàng jié
kuàng rèn
kuàng jié
kuàng kuò
kuàng miǎo
kuàng diǎn
kuàng rì
kuàng dá
kuàng yě
kuàng miǎo
kuàng zhí
kuàng zǎi
kuàng wàng
kuàng xué
kuàng duò
kuàng tú
kuàng guān
kuàng shuǎng
kuàng rán
kuàng huái
kuàng mò
kuàng yí
kuàng dà
kuàng zǔ
kuàng dàn
kuàng jí
kuàng lǐ
kuàng bān
kuàng zhuì
kuàng rán
⒈ 后以“旷瘝”指旷废职守。
引《书·冏命》:“非人其吉,惟货其吉,若时瘝厥官。”
蔡沉集传:“言不于其人之善,而惟以货贿为善,则是旷厥官。”
宋叶适《除淮东总领谢表》:“必吝出纳,是为有司之常;苟逃旷瘝,终返腐儒之旧。”
《明史·孙磐传》:“请定建言者为四等……粉饰文具,循默不言者,则罢黜之。庶言官知警,不至旷瘝。”
⒉ 指旷职之官吏。
引明徐渭《旱甚久不应祷再追前韵》:“玩愒如不闻,旷瘝秉何义。”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
瘝读音:guān病;痛苦:恫(tōng)~在抱。