kuàng dàn
kuàng bào
kuàng jié
kuàng guì
kuàng yǔ
kuàng lín
kuàng liàng
kuàng bài
kuàng jū
kuàng yǎn
kuàng shì
kuàng zōng
kuàng yě
kuàng lǐ
kuàng yí
kuàng tú
kuàng yǎng
kuàng zhí
kuàng mǎng
kuàng duò
kuàng huái
kuàng zhuō
kuàng rì
kuàng jì
kuàng kuàng
kuàng wèi
kuàng mì
kuàng yè
kuàng làng
kuàng dù
kuàng rú
kuàng gé
kuàng fū
kuàng jì
kuàng kuài
kuàng kuò
kuàng ào
kuàng lǎng
kuàng zǔ
kuàng lǔ
kuàng píng
kuàng dàn
kuàng luè
kuàng zhuì
kuàng guān
kuàng kuò
kuàng gǔ
kuàng mò
kuàng dài
kuàng wù
kuàng yuán
kuàng nǚ
kuàng dá
kuàng wú
kuàng qí
kuàng rán
kuàng kè
kuàng fèi
kuàng shuǎng
kuàng shū
kuàng nián
kuàng jié
kuàng mǎng
kuàng zú
kuàng tú
kuàng diǎn
kuàng jué
kuàng mài
kuàng shì
kuàng ēn
kuàng wú
kuàng yuǎn
kuàng yǎo
kuàng shí
kuàng rán
kuàng miǎo
kuàng tǔ
kuàng bān
kuàng rèn
kuàng bié
kuàng shī
kuàng yí
kuàng quē
kuàng chí
kuàng shì
kuàng jiǒng
kuàng suì
kuàng chǎng
kuàng yí
kuàng zǎi
kuàng yì
kuàng zhān
kuàng xū
kuàng guān
kuàng fàng
kuàng guān
kuàng yàng
kuàng é
kuàng wàng
kuàng dàng
kuàng zhì
kuàng xué
kuàng gōng
kuàng jiǎo
kuàng fèi
kuàng jí
kuàng miǎo
kuàng dà
kuàng chǎng
kuàng dàn
kuàng zhì
kuàng guān
yú zhuō
chī zhuō
jiū zhuō
cáng zhuō
yǐn zhuō
sì zhuō
níng zhuō
bǎi zhuō
qiǎn zhuō
jiǎn zhuō
fàn zhuō
bǐ zhuō
dùn zhuō
chí zhuō
cū zhuō
qǔ zhuō
nú zhuō
pǔ zhuō
pí zhuō
láo zhuō
chǒu zhuō
bào zhuō
zhì zhuō
nèi zhuō
chí zhuō
chī zhuō
lǔ zhuō
hān zhuō
guǐ zhuō
jiān zhuō
wěi zhuō
shǒu zhuō
zuò zhuō
zhì zhuō
àn zhuō
bǐ zhuō
shū zhuō
lòu zhuō
gū zhuō
gōng zhuō
chōng zhuō
lǎo zhuō
wán zhuō
gǔ zhuō
cū zhuō
lǎn zhuō
duǎn zhuō
gàng zhuō
xiè zhuō
lǔ zhuō
cī zhuō
kǒu zhuō
kuàng zhuō
qín zhuō
qiān zhuō
niù zhuō
bèn zhuō
sù zhuō
⒈ 谓粗疏失当。
引晋干宝《搜神记》卷四:“班乃自説:‘昔辞旷拙,及还家,儿死亡至尽。今恐祸故未已,輒来啟白,幸蒙哀救。’”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
拙读音:zhuō拙zhuō(1)(形)笨:~笨|手~|眼~。(2)(形)谦辞;称自己的(文章、见解等):~笔|~译|~著|~作。