hūn míng
hūn mài
hūn jiàn
hūn máo
hūn mào
hūn yáo
hūn mò
hūn jūn
hūn yú
hūn xīng
hūn míng
hūn zhuó
hūn làn
hūn hún
hūn yā
hūn zòng
hūn zuò
hūn wàng
hūn chán
hūn fàng
hūn chén
hūn chāo
hūn duó
hūn mò
hūn miù
hūn zè
hūn jiǎo
hūn qì
hūn guì
hūn yú
hūn mào
hūn xīn
hūn chóng
hūn shì
hūn náo
hūn měng
hūn àn
hūn dǔn
hūn lì
hūn mò
hūn kǎn
hūn kuì
hūn sǐ
hūn kuì
hūn jìn
hūn huà
hūn niè
hūn dài
hūn miǎn
hūn yú
hūn xiǎo
hūn cāi
hūn rè
hūn dàn
hūn yì
hūn guān
hūn kùn
hūn téng
hūn rǎo
hūn zhàng
hūn méng
hūn yīn
hūn chǒng
hūn yǒu
hūn yūn
hūn yín
hūn wàng
hūn mái
hūn bì
hūn cháo
hūn wǎn
hūn zhá
hūn tì
hūn zuì
hūn zhǔ
hūn mí
hūn jiā
hūn yīn
hūn jià
hūn xuàn
hūn wǎng
hūn zhòu
hūn tún
hūn rén
hūn yīn
hūn sù
hūn cuò
hūn yín
hūn kuì
hūn huāng
hūn huáng
hūn yòng
hūn rán
hūn mào
hūn cuì
hūn yōng
hūn xié
hūn bǐ
hūn chāng
hūn sàng
hūn huā
hūn méng
hūn xī
hūn huò
hūn zì
hūn dùn
hūn shuì
hūn bì
hūn bào
hūn dàn
hūn pí
hūn máng
hūn zhì
hūn hūn
hūn juě
hūn lài
hūn xiā
hūn bì
hūn mào
hūn yè
hūn bì
hūn sāi
hūn dàn
hūn zǐ
hūn nán
hūn àn
hūn fēn
hūn wǎng
hūn dé
hūn fán
hūn míng
hūn lǐ
hūn méng
hūn zhuó
hūn máng
hūn hān
hūn luàn
hūn lǎo
hūn è
hūn shàng
hūn diàn
hūn dì
hūn xù
hūn duò
hūn ǎi
hūn mù
hūn yāo
hūn zhān
hūn nuò
hūn guān
hūn dàn
hūn mèi
hūn miù
hūn gàng
hūn nüè
hūn wán
hūn nì
hūn huì
hūn cǎn
hūn huì
hūn dǎo
hūn sā
hūn bèi
hūn yì
hūn ài
hūn jué
hūn hào
hūn hēi
hūn ruò
hūn gòu
hūn màn
hūn wēi
hūn àn
hūn juàn
hūn yì
hūn zá
hūn shǔ
hūn zhàng
hūn kuáng
hūn mēng
曚昽的早晨,凌晨。
犹[.好工具]旦夕,早晚。
泛指时日,时光。
⒈ 曚昽的早晨,凌晨。
引《仪礼·士昏礼》:“凡行事,必用昏昕。”
贾公彦疏:“昕即明之始,君子举事尚早,故用朝旦也。”
⒉ 犹旦夕,早晚。
引宋曾巩《广德军重修鼓角楼记》:“至於伐鼓鸣角,以警昏昕。”
元刘壎《隐居通议·古赋一》:“幼安为作《丽譙赋》,以寓颂规,辞旨精步,其序曰:‘……立壶植箭,而昼夜分;鸣角伐鼓,而昏昕定。’”
⒊ 泛指时日,时光。
引唐权德舆《伏蒙十六叔寄示喜庆感怀》诗:“侍坐驰梦寐,结怀积昏昕。”
凌晨、天将亮的时候。
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
昕读音:xīn昕xīn(名)太阳将要出来的时候。