hūn mēng
hūn yì
hūn duó
hūn è
hūn téng
hūn zhǔ
hūn chóng
hūn zì
hūn yā
hūn niè
hūn zhì
hūn bào
hūn wǎng
hūn bì
hūn mò
hūn kuì
hūn míng
hūn hān
hūn kuáng
hūn wàng
hūn cǎn
hūn xiā
hūn cuì
hūn shàng
hūn fàng
hūn náo
hūn rè
hūn yè
hūn míng
hūn jūn
hūn qì
hūn luàn
hūn wǎn
hūn chán
hūn yín
hūn tún
hūn yú
hūn huì
hūn dài
hūn mù
hūn gàng
hūn chāo
hūn bèi
hūn àn
hūn zhān
hūn nán
hūn huā
hūn sù
hūn xiǎo
hūn hūn
hūn jué
hūn zǐ
hūn cāi
hūn zhàng
hūn kùn
hūn pí
hūn máng
hūn huì
hūn bì
hūn ruò
hūn màn
hūn yīn
hūn mò
hūn chǒng
hūn kuì
hūn sāi
hūn zuì
hūn rán
hūn juě
hūn jiǎo
hūn huà
hūn yǒu
hūn diàn
hūn ài
hūn yú
hūn ǎi
hūn huáng
hūn jiàn
hūn miǎn
hūn jìn
hūn bì
hūn zhuó
hūn shì
hūn guān
hūn xié
hūn dùn
hūn míng
hūn zá
hūn máo
hūn cuò
hūn yáo
hūn dàn
hūn zuò
hūn xī
hūn mò
hūn sàng
hūn guān
hūn hào
hūn zè
hūn kǎn
hūn lǐ
hūn sā
hūn yāo
hūn jià
hūn dàn
hūn xuàn
hūn àn
hūn chén
hūn fán
hūn jiā
hūn mào
hūn hún
hūn chāng
hūn shǔ
hūn mào
hūn zhá
hūn lǎo
hūn mào
hūn yín
hūn mào
hūn yòng
hūn tì
hūn nì
hūn dì
hūn miù
hūn zhàng
hūn wēi
hūn mái
hūn lài
hūn duò
hūn bì
hūn miù
hūn hēi
hūn dàn
hūn dǎo
hūn méng
hūn yì
hūn shuì
hūn zhòu
hūn huāng
hūn méng
hūn yì
hūn rǎo
hūn mí
hūn zòng
hūn nüè
hūn fēn
hūn dǔn
hūn gòu
hūn huò
hūn cháo
hūn měng
hūn wán
hūn nuò
hūn làn
hūn máng
hūn rén
hūn juàn
hūn guì
hūn yōng
hūn àn
hūn xīn
hūn xīng
hūn méng
hūn yīn
hūn sǐ
hūn wǎng
hūn lì
hūn bǐ
hūn mài
hūn yūn
hūn yú
hūn wàng
hūn dé
hūn xù
hūn mèi
hūn zhuó
hūn dàn
hūn kuì
hūn yīn
昏暗;黑暗。
[.好工具]傍晚。
犹昏迷。
⒈ 昏暗;黑暗。
引《太平广记》卷四四引前蜀杜光庭《仙传拾遗·田先生》:“即从舍出百餘步桑林中,夜已昏暝,忽光明如昼。”
宋惠洪《次韵天锡提举》:“念君别时语,皎月破昏暝。”
⒉ 傍晚。
引宋周邦彦《丹凤吟》词:“奈愁浓如酒,无计消鑠。那堪昏暝,簌簌半簷花落。”
⒊ 犹昏迷。
引清葆光子《物妖志·箸斛概》:“妇昏暝如寐,有顷而醒。”
光线昏暗不明。
如:「黄昏时候,日色昏暝。」
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
暝读音:míng暝míng(名)〈书〉日落:日将~。