hūn jūn
hūn méng
hūn sāi
hūn kuì
hūn guì
hūn mí
hūn huáng
hūn tì
hūn wàng
hūn cháo
hūn dǎo
hūn guān
hūn zì
hūn rè
hūn jìn
hūn lài
hūn huā
hūn yín
hūn chāng
hūn diàn
hūn máo
hūn sā
hūn zhuó
hūn zè
hūn zhān
hūn yīn
hūn chāo
hūn xié
hūn nüè
hūn xīn
hūn bì
hūn máng
hūn jiàn
hūn huāng
hūn zhàng
hūn tún
hūn míng
hūn yì
hūn bì
hūn yín
hūn wán
hūn yā
hūn lǎo
hūn wǎn
hūn mào
hūn náo
hūn mù
hūn míng
hūn mào
hūn huì
hūn xuàn
hūn è
hūn cǎn
hūn dàn
hūn bào
hūn zá
hūn yīn
hūn dàn
hūn zuò
hūn yì
hūn chén
hūn huì
hūn zhǔ
hūn fēn
hūn zhì
hūn màn
hūn ruò
hūn mò
hūn kuáng
hūn sǐ
hūn yīn
hūn juě
hūn dǔn
hūn zhá
hūn hào
hūn ǎi
hūn hān
hūn mái
hūn dùn
hūn zhàng
hūn jiā
hūn yì
hūn miǎn
hūn rén
hūn nán
hūn gàng
hūn nì
hūn cāi
hūn fán
hūn sàng
hūn shuì
hūn yáo
hūn yòng
hūn zǐ
hūn yūn
hūn míng
hūn lì
hūn dài
hūn shàng
hūn lǐ
hūn fàng
hūn máng
hūn zhuó
hūn huà
hūn huò
hūn yú
hūn rǎo
hūn zòng
hūn zuì
hūn jué
hūn wēi
hūn kùn
hūn yè
hūn téng
hūn rán
hūn mēng
hūn niè
hūn mào
hūn xù
hūn jiǎo
hūn bì
hūn méng
hūn cuì
hūn luàn
hūn àn
hūn mèi
hūn kuì
hūn chóng
hūn ài
hūn àn
hūn wǎng
hūn kuì
hūn wǎng
hūn wàng
hūn xiǎo
hūn dé
hūn xiā
hūn hún
hūn xī
hūn duó
hūn hūn
hūn bì
hūn cuò
hūn yú
hūn mài
hūn shì
hūn dàn
hūn jià
hūn àn
hūn mò
hūn chán
hūn yāo
hūn gòu
hūn nuò
hūn yǒu
hūn měng
hūn bǐ
hūn qì
hūn mào
hūn juàn
hūn yú
hūn shǔ
hūn sù
hūn guān
hūn miù
hūn dàn
hūn làn
hūn xīng
hūn zhòu
hūn kǎn
hūn méng
hūn pí
hūn duò
hūn hēi
hūn miù
hūn dì
hūn yōng
hūn bèi
hūn mò
hūn chǒng
昏聩懦弱。
⒈ 昏聩懦弱。
引宋叶隆礼《辽志·本末》:“天祚昏僝, 女真啟心,深入一呼,土崩瓦裂,何其弱也!”
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
僝读音:zhàn,zhuàn,chán[ chán ]1. 〔僝僽(zhòu)〕a.烦恼;忧愁,如“唱道几处笙歌,几家僝僝”;b.摧残;折磨,如“好花教风雨僝僝”;c.责怪;埋怨,如“恐那人知后,把你僝僝”;d.排谴,消闲,如“闲把诗僝僝”。