hūn jìn
hūn mái
hūn yīn
hūn duó
hūn jiǎo
hūn chán
hūn rán
hūn mài
hūn tún
hūn diàn
hūn hào
hūn jiàn
hūn zhì
hūn zòng
hūn miù
hūn rè
hūn mí
hūn lì
hūn hūn
hūn zuì
hūn zhuó
hūn dài
hūn měng
hūn zhàng
hūn wàng
hūn guān
hūn guān
hūn miǎn
hūn xuàn
hūn xiā
hūn yì
hūn mào
hūn gòu
hūn àn
hūn yín
hūn zuò
hūn luàn
hūn qì
hūn zhān
hūn àn
hūn bì
hūn guì
hūn wǎn
hūn duò
hūn niè
hūn yè
hūn hēi
hūn xù
hūn wēi
hūn huāng
hūn máng
hūn sù
hūn dǎo
hūn jià
hūn bì
hūn wǎng
hūn méng
hūn pí
hūn yāo
hūn dé
hūn shǔ
hūn bào
hūn ruò
hūn yā
hūn náo
hūn huáng
hūn kuáng
hūn màn
hūn cāi
hūn shì
hūn cuò
hūn yīn
hūn yì
hūn chén
hūn zhǔ
hūn chāo
hūn ǎi
hūn yǒu
hūn shàng
hūn yín
hūn cǎn
hūn tì
hūn kuì
hūn sāi
hūn yūn
hūn nüè
hūn ài
hūn nán
hūn kùn
hūn kuì
hūn dàn
hūn lài
hūn bèi
hūn huò
hūn máng
hūn sàng
hūn wàng
hūn zhòu
hūn xī
hūn téng
hūn yīn
hūn yú
hūn mò
hūn rén
hūn kǎn
hūn zè
hūn chāng
hūn zì
hūn huì
hūn mào
hūn jiā
hūn dǔn
hūn máo
hūn juě
hūn zhuó
hūn yú
hūn zhàng
hūn sǐ
hūn wǎng
hūn míng
hūn nuò
hūn mèi
hūn àn
hūn mào
hūn è
hūn gàng
hūn yú
hūn mò
hūn fán
hūn yì
hūn jūn
hūn xīng
hūn sā
hūn cuì
hūn lǐ
hūn dàn
hūn bì
hūn làn
hūn xié
hūn huì
hūn míng
hūn xīn
hūn dùn
hūn xiǎo
hūn zá
hūn yáo
hūn chǒng
hūn jué
hūn mù
hūn míng
hūn cháo
hūn hún
hūn mào
hūn yòng
hūn hān
hūn mò
hūn juàn
hūn bǐ
hūn huà
hūn huā
hūn chóng
hūn bì
hūn dàn
hūn rǎo
hūn yōng
hūn nì
hūn méng
hūn méng
hūn mēng
hūn shuì
hūn wán
hūn kuì
hūn fàng
hūn zǐ
hūn lǎo
hūn miù
hūn dàn
hūn zhá
hūn dì
hūn fēn
昏聩hūnkuì
(1) 眼花耳聋,头脑糊涂
例一个昏聩而又可怜的老人[.好工具]英dateless;be capricious or lawless;be decrepit and muddleheaded⒈ 眼花耳聋。形容神志昏乱。
引宋王安石《上执政书》:“非独以此也,某又不幸,今兹天被之疾,好学而苦眩,稍加以忧思,则往往昏聵不知所为。”
《辽史·萧挞不也传》:“与北院宣徽使耶律挞不也善, 乙辛嫉之,令人诬告谋废立事。不胜搒掠,诬伏。上引问,昏聵不能自陈,遂见杀。”
清袁枚《新齐谐·女化男》:“耒阳薛姓女名雪妹,嫁有日矣,忽病危,昏聵中,有白鬚老人……迫以物纳之而去。”
冰心《寄小读者》二七:“等到一阵神力用过,倏忽中掷此百兽之王,于死的铁门之内以后,他神志昏聩的抱头颓坐。”
⒉ 眼花耳聋。比喻愚昧,糊涂。
引明归有光《与王子敬书》之四:“向人昏聵之甚,泥团不足尽之也。”
《红楼梦》第二七回:“但他忒昏聵的不象了!”
郭沫若《棠棣之花》第三幕:“真是太费唇舌,我们的君侯昏聩到了那样的程度!每天只是打瞌睡,你给他说过的话,一转身他便忘记了。”
眼花耳聋,神智昏乱。
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
聩读音:kuì聩kuì(形)〈书〉聋:发聋振~。