hūn chóng
hūn nì
hūn kǎn
hūn hún
hūn shì
hūn hān
hūn máng
hūn rǎo
hūn niè
hūn yì
hūn dàn
hūn míng
hūn miǎn
hūn làn
hūn yōng
hūn máo
hūn yú
hūn téng
hūn zhuó
hūn chāng
hūn kùn
hūn dǎo
hūn xuàn
hūn zhàng
hūn gàng
hūn tì
hūn nán
hūn yīn
hūn rè
hūn zì
hūn guì
hūn zhòu
hūn jìn
hūn mēng
hūn yú
hūn bào
hūn qì
hūn bèi
hūn xīng
hūn dé
hūn jiǎo
hūn jiàn
hūn dàn
hūn yǒu
hūn zhì
hūn yā
hūn mái
hūn mù
hūn xiǎo
hūn màn
hūn yín
hūn yín
hūn zuò
hūn jiā
hūn xié
hūn chán
hūn kuì
hūn wǎng
hūn lǎo
hūn zá
hūn míng
hūn duò
hūn hēi
hūn dàn
hūn fēn
hūn xù
hūn lài
hūn bì
hūn yáo
hūn wēi
hūn yāo
hūn cuò
hūn huāng
hūn xīn
hūn yì
hūn cǎn
hūn chén
hūn yì
hūn mài
hūn pí
hūn mào
hūn huáng
hūn wàng
hūn guān
hūn dài
hūn wán
hūn juàn
hūn ài
hūn yòng
hūn xī
hūn mào
hūn lǐ
hūn hūn
hūn zhān
hūn mò
hūn guān
hūn dàn
hūn míng
hūn zuì
hūn dì
hūn yīn
hūn yú
hūn duó
hūn máng
hūn cāi
hūn cuì
hūn dùn
hūn zòng
hūn náo
hūn sàng
hūn mò
hūn rén
hūn zhǔ
hūn huì
hūn yūn
hūn huà
hūn chāo
hūn mò
hūn mèi
hūn ruò
hūn zǐ
hūn àn
hūn lì
hūn hào
hūn chǒng
hūn xiā
hūn miù
hūn miù
hūn zhá
hūn zhuó
hūn yè
hūn rán
hūn jià
hūn měng
hūn fán
hūn méng
hūn àn
hūn àn
hūn bǐ
hūn è
hūn tún
hūn bì
hūn bì
hūn cháo
hūn kuì
hūn sā
hūn fàng
hūn huā
hūn yīn
hūn dǔn
hūn nuò
hūn zhàng
hūn huì
hūn sù
hūn juě
hūn nüè
hūn shǔ
hūn shàng
hūn mào
hūn jué
hūn luàn
hūn shuì
hūn mí
hūn zè
hūn diàn
hūn gòu
hūn ǎi
hūn bì
hūn méng
hūn kuáng
hūn wǎng
hūn mào
hūn méng
hūn wàng
hūn kuì
hūn wǎn
hūn sǐ
hūn jūn
hūn sāi
hūn huò
gāi xiǎo
shuāng xiǎo
líng xiǎo
chì xiǎo
nì xiǎo
dòu xiǎo
shēng xiǎo
yù xiǎo
bó xiǎo
bào xiǎo
tōng xiǎo
xián xiǎo
yù xiǎo
tòu xiǎo
jiě xiǎo
biàn xiǎo
pò xiǎo
chè xiǎo
jīng xiǎo
zhī xiǎo
lù xiǎo
kāi xiǎo
zàn xiǎo
ān xiǎo
lián xiǎo
qīn xiǎo
suì xiǎo
shàn xiǎo
chūn xiǎo
chàng xiǎo
jiē xiǎo
bái xiǎo
hù xiǎo
hūn xiǎo
huì xiǎo
shú xiǎo
chū xiǎo
chá xiǎo
fēn xiǎo
xūn xiǎo
tà xiǎo
hán xiǎo
wǔ xiǎo
fēng xiǎo
fú xiǎo
tóu xiǎo
chè xiǎo
dì xiǎo
pì xiǎo
míng xiǎo
犹晨昏,早晚。
明和暗。指昼和夜。
旦夕间,很短的时间。
⒈ 犹晨昏,早晚。
引《晋书·文苑传·曹毗》:“故大人达观,任化昏晓,出不极劳,处不巢皓。”
《南齐书·东昏侯纪》:“干戈鼓譟,昏晓靡息。”
南朝陈徐陵《司空徐州刺史侯安都德政碑》:“听採民讼,昏晓必通,召引轩櫺,躬亲辨决。”
宋宋敏求《春明退朝录》卷上:“京师街衢置鼓於小楼之上,以警昏晓。”
⒉ 明和暗。指昼和夜。
引唐杜甫《望岳》诗:“造化钟神秀,阴阳割昏晓。”
仇兆鳌注引徐增曰:“山后为阴,日光不到故易昏;山前为阳,日光先临故易晓。”
清陈维崧《贺新郎·登龙池绝顶凭虚阁》词:“澒洞荒寒非世境,昏晓阴阳盪割,更古木冷烟轇轕。”
⒊ 旦夕间,很短的时间。
引宋苏轼《与客游道场何山得鸟字》诗:“作诗记餘欢,万古一昏晓。”
早晚、朝夕。
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
晓读音:xiǎo晓(1)(名)天刚亮的时候:拂~|破~|~雾。(2)(动)知道:~得|通~|家喻户~。(3)(动)使人知道:揭~|~之以理。