hūn tì
hūn shì
hūn guān
hūn jiàn
hūn pí
hūn yōng
hūn zhān
hūn mò
hūn duó
hūn àn
hūn yè
hūn juě
hūn lì
hūn jìn
hūn yú
hūn bèi
hūn zhòu
hūn dàn
hūn guì
hūn zè
hūn fēn
hūn jiā
hūn mài
hūn fàng
hūn mái
hūn xié
hūn huāng
hūn gàng
hūn rán
hūn mò
hūn làn
hūn huò
hūn hēi
hūn dǔn
hūn xiā
hūn kǎn
hūn miù
hūn bì
hūn è
hūn xù
hūn sā
hūn nán
hūn wán
hūn wǎn
hūn yì
hūn huì
hūn qì
hūn nì
hūn huì
hūn yú
hūn dàn
hūn huà
hūn yīn
hūn mèi
hūn téng
hūn yā
hūn nüè
hūn shuì
hūn sǐ
hūn mò
hūn àn
hūn yáo
hūn dé
hūn mào
hūn cháo
hūn sāi
hūn yín
hūn jūn
hūn yūn
hūn wǎng
hūn huáng
hūn miǎn
hūn yīn
hūn cuì
hūn dài
hūn wēi
hūn zòng
hūn dì
hūn màn
hūn yīn
hūn shǔ
hūn wàng
hūn rén
hūn dùn
hūn jiǎo
hūn lǎo
hūn niè
hūn bǐ
hūn zhàng
hūn chǒng
hūn yú
hūn kuì
hūn zhǔ
hūn cǎn
hūn zǐ
hūn tún
hūn diàn
hūn kùn
hūn náo
hūn dàn
hūn zá
hūn chán
hūn hān
hūn hào
hūn rè
hūn míng
hūn méng
hūn guān
hūn wàng
hūn hūn
hūn ruò
hūn duò
hūn zuò
hūn lǐ
hūn máo
hūn àn
hūn bì
hūn míng
hūn zhì
hūn měng
hūn yòng
hūn juàn
hūn chāng
hūn méng
hūn bì
hūn yǒu
hūn chén
hūn zhuó
hūn nuò
hūn chóng
hūn ǎi
hūn kuì
hūn fán
hūn zuì
hūn máng
hūn xīn
hūn mào
hūn huā
hūn rǎo
hūn zhuó
hūn mēng
hūn dàn
hūn cāi
hūn gòu
hūn wǎng
hūn yì
hūn zì
hūn mào
hūn dǎo
hūn sù
hūn máng
hūn xī
hūn xiǎo
hūn yāo
hūn hún
hūn shàng
hūn yì
hūn mù
hūn sàng
hūn kuì
hūn luàn
hūn méng
hūn miù
hūn jià
hūn kuáng
hūn bì
hūn chāo
hūn lài
hūn zhàng
hūn mí
hūn yín
hūn míng
hūn xīng
hūn ài
hūn cuò
hūn zhá
hūn xuàn
hūn bào
hūn mào
hūn jué
chǎn àn
shū àn
liàng àn
yú àn
huí ān
bì àn
yù àn
dàn àn
liáng ān
qiǎn ān
zhì ān
yōu àn
nú ān
xiǔ ān
xū ān
jiāo ān
méng àn
cǎn àn
wāng ān
piān àn
chōng ān
bǐ àn
fú ān
xiōng ān
kuáng ān
mí àn
àn àn
liàng ān
guǎ àn
huì àn
yín àn
míng ān
hěn àn
fú àn
fán àn
rì àn
míng ān
liǔ àn
bì àn
shuāi ān
gàng àn
liáng àn
wán ān
àn àn
méng ān
sān ān
huò àn
hūn àn
hēi àn
chú ān
昏暗hūn’àn
(1) 光线微弱;暗
例昏暗的(好工具.)灯光英dim;dusky(2) 昏庸愚昧
英muddled;confused⒈ 亦作“昏暗”。
⒉ 光线不足,阴暗。
引《敦煌变文集·破魔变文》:“强风忽起,拔树吹沙,天地既不辩东西,昏闇岂知南北。”
宋何薳《春渚纪闻·龙蜕放光》:“夜自庄舍还,而月色昏暗,殆不分道。”
《英烈传》第四二回:“上面都是顽石生成,止有一个洞口,倒影天光,并不十分昏暗。”
曹禺《日出》第一幕:“远处鸡鸣……屋内还是昏暗的。”
⒊ 指社会混乱,政治腐败。
引《后汉书·独行传·范冉》:“吾生於昏闇之世,值乎淫侈之俗,生不得匡世济时,死何忍自同於世。”
鲁迅《两地书·致许广平二》:“但若政治昏暗,好的人也不能做办事人员。”
⒋ 昏庸;愚昧。
引《宋书·刘敬宣传》:“牢之以道子昏闇, 元显淫凶,虑平玄之日,乱政方始。”
前蜀贯休《经吴宫》诗:“夫差昏暗霸图倾,千古凄凉地不灵。”
《三国志平话》卷下:“有魏王昏暗日甚,司马不能正。”
明胡应麟《少室山房笔丛·丹铅新录六·孔明渊明》:“孔明治蜀,不专主宽。盖以刘璋昏暗,故稍以法纪振之。”
⒌ 指文字模糊或某些物体不光洁明亮。
引唐冯贽《云仙杂记·墨染纸不昏》:“墨染纸三年字不昏暗者为上。”
《红楼梦》第九五回:“贾母打开看时,只见那玉比先前昏暗了好些。”
鲁迅《野草·好的故事》:“石油又不老牌,早熏得灯罩得昏暗。”
⒍ 指面色阴沉。
引《再生缘》第十五回:“我看你,近来气色常昏暗,倒只怕,头次兴师要失机。”
骆宾基《生与死》:“他的前额有着阴天欲雨那样的昏暗色。”
阴暗不明。
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
闇读音:àn同“暗”