hūn huì
hūn tún
hūn huā
hūn yā
hūn guān
hūn zhòu
hūn guì
hūn bì
hūn dǎo
hūn zhá
hūn gòu
hūn chāo
hūn yīn
hūn làn
hūn mò
hūn zuò
hūn yín
hūn shǔ
hūn mí
hūn wàng
hūn dàn
hūn mò
hūn dùn
hūn mào
hūn xiā
hūn bì
hūn zhuó
hūn téng
hūn jué
hūn méng
hūn yāo
hūn xù
hūn dé
hūn sāi
hūn sù
hūn hān
hūn mèi
hūn máo
hūn zhān
hūn yú
hūn huáng
hūn miù
hūn kùn
hūn diàn
hūn dài
hūn nán
hūn bì
hūn wēi
hūn máng
hūn náo
hūn nì
hūn àn
hūn juě
hūn zòng
hūn yǒu
hūn mēng
hūn yáo
hūn chǒng
hūn hún
hūn huāng
hūn zá
hūn kuì
hūn miǎn
hūn wǎn
hūn wǎng
hūn duò
hūn huà
hūn wàng
hūn nuò
hūn sǐ
hūn xīn
hūn yè
hūn bào
hūn ài
hūn mù
hūn fēn
hūn yú
hūn míng
hūn mào
hūn rè
hūn nüè
hūn huì
hūn hēi
hūn dàn
hūn jìn
hūn gàng
hūn chén
hūn jiǎo
hūn ǎi
hūn miù
hūn lǐ
hūn yīn
hūn zhǔ
hūn mào
hūn zǐ
hūn cuì
hūn chán
hūn shàng
hūn yīn
hūn dàn
hūn yūn
hūn cǎn
hūn kuì
hūn měng
hūn lǎo
hūn lì
hūn zuì
hūn jūn
hūn yōng
hūn fán
hūn zè
hūn zhàng
hūn jiàn
hūn màn
hūn guān
hūn máng
hūn zhì
hūn qì
hūn cháo
hūn zhàng
hūn tì
hūn hūn
hūn sā
hūn mò
hūn ruò
hūn míng
hūn yú
hūn kǎn
hūn xīng
hūn kuáng
hūn fàng
hūn dǔn
hūn shuì
hūn pí
hūn mài
hūn bǐ
hūn yì
hūn zhuó
hūn àn
hūn míng
hūn duó
hūn méng
hūn hào
hūn xié
hūn yì
hūn wán
hūn rán
hūn rǎo
hūn yì
hūn juàn
hūn jiā
hūn cuò
hūn kuì
hūn lài
hūn chāng
hūn è
hūn luàn
hūn cāi
hūn bèi
hūn jià
hūn dàn
hūn bì
hūn wǎng
hūn mái
hūn niè
hūn xuàn
hūn shì
hūn chóng
hūn mào
hūn huò
hūn xiǎo
hūn sàng
hūn yòng
hūn dì
hūn yín
hūn rén
hūn méng
hūn zì
hūn àn
hūn xī
昏暗貌;阴暗貌。
糊涂;愚昧。
视力昏花模糊。
神志昏沉;昏迷。
⒈ 昏暗貌;阴暗貌。
引晋王嘉《拾遗记·前汉下》:“乐浪之东,有背明之国……在扶桑之东,见日出于西方,其国昏昏常暗,宜种百穀。”
南朝陈阴铿《行经古墓》诗:“霏霏野雾合,昏昏陇日沉。”
宋洪迈《夷坚乙志·云溪王氏妇》:“步於沙莽中,天气昏昏,不能辨早暮。”
明贝琼《殳山隐居夏日》诗:“病客从教懒出村,两山一月雨昏昏。”
⒉ 糊涂;愚昧。
引《老子》:“众人昭昭,我独昏昏。”
《孟子·尽心下》:“贤者以其昭昭使人昭昭,今以其昏昏使人昭昭。”
清萧山庸闲叟《秋女士赞》:“昏昏大吏,忽搆兵戎。”
鲁迅《书信集·致李秉中》:“危言为人所不乐闻,大抵愿昏昏以死。”
⒊ 神志昏沉;昏迷。
引唐温庭筠《春江花月夜词》:“蛮弦代写曲如语,一醉昏昏天下迷。”
宋洪迈《夷坚丁志·薛贺州》:“郑人薛鋭仲藏为贺州守,晚治事且退,意绪忽昏昏不佳,枕胡牀假寐。”
《儒林外史》第五一回:“早上开船,这客人情思还昏昏的,到了此刻,看见被囊开了,才晓得被人偷了去。”
叶圣陶《城中·微波》:“他脑际有点昏昏,口里非常渴燥。”
⒋ 视力昏花模糊。
引明谢肇淛《五杂俎·人部一》:“吾郡中亦有一人……两目昏昏然,不甚见物。”
昏暗模糊。